Chương 843
Thật đáng sợ!
Cây ớt cắn miệng đã đành, còn cắn bụng, cắn mông nữa á?
Thậm chí khi người ta giải quyết nỗi buồn cũng không tha?
Bé con vội vàng thả cánh gà xuống: “Không ăn, Túc Bảo không ăn nữa đâu!”
Dừng một lát, bé lại bổ sung: “Sáng mai bé ăn sau!”
Mẹ thích món này, bé phải ăn giúp mẹ!
Mọi người cười phá lên, mãi đến gần mười hai giờ đêm mới không cam lòng tản đi.
Thời khắc tạm biệt cuối cùng, Tô Cẩm Ngọc lại không thấy tiếc nuối mấy, qua mười hai giờ là quỷ tiết, bầy quỷ tràn lên nhưng cô phải đi xuống.
Tô Cẩm Ngọc ở trong phòng bà cụ Tô, tâm sự với mẹ mình rất lâu đến khi bà cụ không chống đỡ nổi thiếp đi, cô mới lặng yên đứng dậy.
“Mẹ ơi nhớ chú ý sức khỏe nhé!” Tô Cẩm Ngọc nhẹ nhàng nói: “Ngọc Nhi mãi mãi yêu mẹ.”
Cô lại nhìn sang ông cụ Tô: “Ba cũng giữ gìn sức khỏe, phải dỗ dành mẹ vui nhiều một chút, Ngọc Nhi mãi mãi yêu ba.”
“Ngọc Nhi đi đầu thai đây… Ba, mẹ, tạm biệt.”
Tô Cẩm Ngọc nhìn hai ông bà lần cuối, dứt khoát xoay người rời đi.
Sau khi cô đi, khóe mắt bà cụ Tô ứa nước mắt, không thể kìm được tiếng nức nở.
Ông cụ Tô giơ tay giúp bà lâu đi, lẩm bẩm: “Trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn, ngay cả vầng trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết cơ mà.”
Vốn không có cơ hội gặp lại, giờ có thể chào tạm biệt nhau, như vậy đã quá tốt rồi.
Có biết bao nhiêu người không kịp nói lời tạm biệt, cứ thế vương vấn tiếc nuối cả đời.
Con cái đều đã lớn khôn, muốn đi xa… Cứ xem như Ngọc Nhi rời nhà, đến một nơi rất xa, rất xa thôi…
Tô Cẩm Ngọc ra cửa, thấy tám anh trai đều im lặng ngồi dưới lầu.
Túc Bảo đã sắp gục, bé giơ hai ngón tay chống mí mắt lên.
“Cậu cả ơi… Túc Bảo cần băng dính.” Bé con buồn ngủ díp mắt lí nhí bằng giọng sữa mềm mại, rõ ràng mắt không nổi nữa nên mới tìm băng keo dán mí mắt lên.
Bé vừa dán xong đã thấy mẹ bay xuống, cục bột nhỏ lập tức lao tới: “Mẹ ơi, mẹ phải đi rồi ạ?”
Tô Cẩm Ngọc yêu thương xoa đầu nhỏ của con gái: “Sau này con nhớ phải nghe lời ông bà ngoại và các cậu nhé.”
Dừng một lát, cô lại bổ sung: “Nghe lời ba con nữa.”
Mộc Quy Phàm đang đứng tựa lưng vào cửa phòng trên tầng hai, nghe vậy thì khẽ mím môi.
Cuối cùng trong giây phút trước khi rời đi, Tô Cẩm Ngọc cũng nhắc đến Mộc Quy Phàm vẫn luôn bị coi như không khí.
Anh khoanh tay, bất đắc dĩ bật cười, dõi mắt nhìn theo Tô Cẩn Ngọc rời đi.
Cả nhà họ Tô chìm trong im lặng, căn biệt thự rộng lớn như đã mất đi màu sắc ấm áp, vừa rồi còn rộn ràng tiếng cười, nay chỉ còn lại âm u quạnh quẽ.
Mộc Quy Phàm đã hiểu, năm năm trước lúc Tô Cẩm Ngọc biến mất, nhà họ Tô đã tan vỡ như thế nào…
Túc Bảo nằm trong lòng Tô Nhất Trần, nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Cẩm Ngọc không chớp mắt, mãi đến khi cô biến mất hoàn toàn.