TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Solo Leveling
Chương 113: Trước trận chiến

Truyền thông Hàn Quốc sôi sục

Hai quốc gia thành lập liên minh!

Nhật Bản và Hàn Quốc quyết định liên thủ để đánh bại những con ma thú, giải phóng đảo Jeju!

Tái chiếm lại lãnh thổ từ bàn tay lũ ma thú. Câu chuyện nào có thể có thể thu hút các công dân Hàn Quốc hơn sự kiện này?

Mỗi kênh truyền hình đều dành riêng một chương trình để phát sóng những tin tức về kế hoạch đột kích. Thông tin về đội quân hạng S của Hàn Quốc-Nhật Bản cũng được đăng trên trang nhất của mỗi tờ báo.

Ít nhất là ở Hàn Quốc.

Mặc dù các thợ săn Nhật Bản đông hơn Hàn Quốc gấp 3 lần, truyền thông Nhật Bản vẫn im lặng một cách kỳ lạ. Thậm chí trên một vài tờ báo online đã xuất hiện các bình luận tiêu cực.

[Vậy là, người Hàn Quốc bất tài đến mức họ không thể tự mình đóng cổng? OMEGALUL]

[ Thế đ** nào chúng ta lại phải đi dọn sh*t cho Hàn Quốc? ]

[Họ nên bồi thường cho những thiệt hại mà chúng ta phải gánh chịu từ con kiến đó.]

[Một Hiệp hội thợ săn Nhật Bản bất tài, và một nhóm thợ săn người Hàn vô trách nhiệm. Tôi hy vọng tất cả họ đều chết trên đảo Jeju.]

(Trans: nếu có bạn nào quên thì, Hiệp hội thợ săn Nhật Bản bị chửi là bất tài bởi vì họ không thể giải quyết đám kiến đã bay vào Nhật Bản)

Mặc dù hai quốc gia cùng làm việc hướng tới cùng một mục tiêu, nhưng công dân của họ rõ ràng có ý kiến khác nhau về nỗ lực hợp tác đa phương.

Nhưng các thợ săn và Hiệp hội hai nước đã không nhìn thấy hoặc không quan tâm đến các anh hùng bàn phím trên Internet, và ngày tác chiến dần dần đến gần.

Trong khi đó, đối với Jinwoo, đây là những ngày hạnh phúc nhất kể từ khi mẹ anh phải nhập viện.

Cuộc sống của anh đã thay đổi đột ngột, một lần nữa. Đầu tiên, anh đã hộ tống mẹ về nhà từ bệnh viện.

Click.

Khi mở cửa, Jinwoo sững sờ trước mớ hỗn độn mà Jin-Ah đã tạo ra trong vài ngày anh ở trong Lâu đài quỷ.

“…”

Mẹ anh chỉ khẽ mỉm cười và vỗ vai Jinwoo, người đang véo mạnh vào má Jin-Ah vì bực tức.

Sau đó, họ đã dành vài giờ tiếp theo để dọn dẹp nhà cửa. Mặc dù đã tỉnh lại sau bốn năm, nhưng điều đầu tiên mẹ anh muốn làm sau khi trở về nhà là dọn dẹp. Jinwoo cố gắng không ngừng can ngăn bà, thuyết phục bà nghỉ ngơi, nhưng bà vẫn kiên quyết, và cả gia đình xắn tay áo và xuống làm việc.

Khi ngôi nhà ngày càng sạch hơn, khuôn mặt của ba người ngày càng tươi tỉnh hơn. Ngôi nhà đã từng trống rỗng một cách đau đớn kể từ khi Park Kyung-Hye phải nhập viện, cuối cùng, đã trở lại như lúc xưa, và lần đầu tiên sau bốn năm dài, Jinwoo cảm thấy như cuối cùng anh cũng có thể duỗi chân ra và nhắm mắt lại, và thực sự thư giãn.

Sáng hôm sau, khi Jinwoo đi xuống cầu thang, anh sững người khi thấy mẹ mình cắt hành lá trong bếp. Hình ảnh đó như khẳng định với anh một điều, không phải giấc mơ, mẹ anh thực sự đã về,

Bà mỉm cười khi thấy Jinwoo đi xuống, ra hiệu cho bữa sáng, đã chuẩn bị sẵn sàng, trên bàn ăn.

“ Con ngủ có ngon không?”

“ … Có ạ“

Jinwoo ngái ngủ trả lời, và mỉm cười.

***

Một ông già đeo kính dày xuất hiện trên màn hình TV. MC giới thiệu rằng ông là chuyên gia về sinh vật ma thuật.

“ Tốc độ tiến hóa của những sinh vật ma thuật dạng kiến này thực sự phi thường.”

Anh chàng MC trẻ tuổi ngồi bên cạnh vị chuyên gia, giả vờ thu mình hoảng sợ, và trả lời với một sự ngạc nhiên cường điệu.

“ Chúng có thể tiến hóa!? Tôi tưởng loài kiến có cánh được phát hiện ở Nhật Bản chỉ đơn giản là một dạng đột biến thôi chứ?”

“ Anh nói đúng. Nhưng số lượng đột biến như vậy sẽ tiếp tục tăng lên, và trong trường hợp đột biến có lợi như thế này, cuối cùng số lượng kiến đột biến sẽ đông hơn dạng nguyên bản. Và đó chính là sự tiến hóa.”

Sau đó, chương trình phát sóng những video đã đượcchuẩn bị: sự xuất hiện của những con kiến trong lần đột kích thứ nhất và thứ hai của Hàn Quốc.

Khi video bắt đầu, hình ảnh chuyến đột kích thất bại đầu tiên đã hiển thị trên màn ảnh.

Thời điểm đó, các thợ săn đã chiến đấu với các nhóm quái vật khổng lồ, giống như những con kiến bò trên mặt đất theo từng đàn lớn.

Sau đó, video đã tạm dừng một thời gian ngắn.

“Anh thấy đấy, ban đầu, những con ma thú này đơn giản là những con kiến khổng lồ đặc biệt nguy hiểm. Nhưng bây giờ, hãy xem chúng đã thay đổi như thế nào trong lần đột kích thứ ba”.

Video được tiếp tục và chuyển cảnh sang lần thứ ba. Thật đáng kinh ngạc, những con kiến giống như những sinh vật gần như hoàn toàn khác. Những cái đầu khổng lồ của chúng đã co lại, với tỷ lệ giống con người hơn, và bốn chân trước của chúng được sử dụng như bàn tay con người. Chúng di chuyển với tốc độ nhanh nhẹn hơn nhiều.

“ Chỉ trong 2 năm, lũ kiến đã thay đổi đáng kể. “

Khán giả lầm bầm với sự pha trộn giữa sợ hãi và bất ngờ. Một sự thật hiển nhiên với họ và bất kỳ ai xem đoạn phát sóng này, là chúng giống người lai kiến hơn là kiến khổng lồ thông thường.

(Note: Chắc là giống thế này)

Vị chuyên gia tiếp tục.

“ Và đây là sự xuất hiện của những sinh vật ma thuật này, khi chúng mới đến Nhật Bản. “

Một lần nữa, video bắt đầu phát và các khán giả đồng loạt ồ lên ngạc nhiên.

Lũ kiến hiện tại giống con người hơn bao giờ hết, và – có lẽ đáng ngạc nhiên hơn, một đôi cánh lớn nhô ra từ lưng chúng.

Người dẫn chương trình nhanh chóng lên tiếng với giọng hoảng hốt.

“ Những đôi cánh đó… ngài nói những thứ này có thể bay rồi sao?”

“ Vâng, thật không may, đúng là như vậy. Đây sẽ là thời khắc quyết định đối với liên minh thợ săn Hàn Quốc – Nhật Bản.”

‘ Liên minh thợ săn Hàn-Nhật, huh.’

Nghe đến đó, Jinwoo lặng lẽ tắt TV.

Cuối cùng anh đã từ chối yêu cầu của Go Gun-hee.

Ban đầu, khi Go Gun-hee trình bày kế hoạch, Jinwoo đã rất vui mừng trước viễn cảnh có thể thu thập được kha khá điểm kinh nghiệm. Nhưng khi sự phấn khích lắng xuống và Jinwoo có thời gian đánh giá lại tình huống một cách khách quan hơn, Jinwoo nhận ra rằng anh ấy không thể chấp nhận lời mời của Go Gun-hee.

‘Chưa đến một ngày kể từ khi mẹ thức dậy. Và bà ấy thậm chí không biết rằng mình đã trở thành một thợ săn.’

Anh nhớ, với nỗi đau tột cùng, rằng cha anh đã mất tích ở một cánh cổng như thế nào, và mẹ anh, vì quá quẫn trí, đã trằn trọc cả đêmm trong nhiều tháng.

Không, sau tất cả những gì mẹ anh đã trải qua, hiện tại anh không thể nói với mẹ – sau cuộc hội ngộ đầu tiên của họ suốt nhiều năm – rằng anh đã trở thành một thợ săn. Thậm chí anh còn dự định đi vào một cánh cổng hạng S trên đảo Jeju. Dù thế nào đi nữa, ít nhất, anh sẽ ở lại với gia đình trong vài ngày tới.

“ Tôi…”

Jinwoo không muốn nói ra, nhưng anh tập trung sự quyết tâm và, rất khó khăn, tiếp tục.

“ … sẽ không tham gia.”

Dù rất khó khăn, nhưng Jinwoo đã quyết tâm nói ra những lời cuối cùng. Anh sẽ không hối hận về quyết định của mình.

Một lượng kinh nghiệm khổng lồ đang chờ đợi anh trên đảo Jeju, và việc từ chối cuộc đột kích đồng nghĩa với việc từ chối tất cả. Nhưng Jinwoo không quan tâm. Chuyện này quan trọng hơn mớ kinh nghiệm đó.Đó là khoảnh khắc anh tuyệt vọng chờ đợi trong bốn năm qua, chính là lý do mà anh phải chịu đựng sự huấn luyện khủng khiếp hết lần này đến lần khác chỉ để trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngay cả bây giờ, Jinwoo vẫn không hối hận về quyết định của mình. À, thực ra là vẫn chưa…

[Tại sao Sung Jinwoo không có trong danh sách những thành viên của Hàn Quốc?]

[Ha, bạn nghĩ rằng tên đó sẽ thay đổi chỉ vì hắn ta trở thành thợ săn hạng S? Một khi xếp hạng E, luôn luôn là hạng E. Có lẽ hắn đã đái ra quần và bỏ chạy rồi LOL]

[Theo nghĩa đen, tất cả 21 thợ săn hạng S của Nhật Bản đều tham gia, và Hàn Quốc có một thợ săn đã nghỉ hưu cũng tham gia … còn Sung Jinwoo thì không? Thằng hèn]

[Hắn ta hành động như thế này sau khi trở thành một thợ săn hạng S? Điều này thật xấu hổ T.T]

Jinwoo cười khúc khích với những anh hùng bàn phím đang giận dữ và múa phím trên các diễn đàn.

‘Nếu họ biết… Chà, mình không thực sự quan tâm đến những gì người khác nói về mình. Mĩnh cũng không phải lo về chuyện mẹ sẽ thấy chúng, vì bà thậm chí không sử dụng Internet. Nhưng mà…’

Jin-ah dường như đã khá buồn về những gì mọi người đang nói về Jinwoo, và Jinwoo cho đến nay vẫn không thể thuyết phục cô bỏ qua chuyện này.

Chậc*

Jinwoo tặc lưỡi và đặt điện thoại xuống. Nó chỉ đơn thuần là không đúng lúc. Nếu cuộc đột kích xảy ra một hoặc hai tuần sau đó, anh gần như chắc chắn sẽ ra đi.

Anh nhìn xung quanh, nhận thấy ngôi nhà yên tĩnh đến mức nào. Mẹ anh đã đi ngủ sớm, và em gái anh sẽ về nhà sau vài tiếng nữa. Không có gì để làm, anh quyết định ra ngoài và hít thở không khí trong lành, rồi bị gián đoạn bởi chuông điện thoại. Anh mỉm cười khi nhận ra tên người gọi và bắt máy.

– <Đại ca! Là em đây, Yoo Jin-ho!>

– <Ừ, có chuyện gì thế Jin-ho?>

‘Nghĩ lại thì, Jin-ho vẫn ở trong nhà nghỉ à?’

- < Phòng chú thế nào rồi? Chú vẫn ở nhà nghỉ à?>

– <Không thưa đại ca. Em vừa có phòng mới rồi. May là mẹ đã liên lạc với em …>

Theo một cách nào đó, thật tuyệt khi nghe Jin-ho cười sau tất cả những gì cậu đã trải qua. Họ trò chuyện nhiều hơn một chút về tình hình hiện tại của Jin-ho, trước khi Jinho, như thể đột nhiên nhớ ra lí do của cuộc gọi từ đầu, đột ngột thay đổi chủ đề.

- < Nói nè, đại ca. Em tìm được một văn phòng ưng ý. Anh có muốn đi xem không?>

‘Văn phòng? Cậu ta đang nói gì vậy?’

– <Văn phòng?>

Jin-ho tự tin lên tiếng, như thể nghe câu hỏi của Jinwoo, đã truyền cảm hứng cho cậu

– <Văn phòng bang hội của chúng ta! Chúng ta cần phải có một văn phòng để lập bang hội, hyung-nim.>

‘ Jinho, thằng nhóc này …’ Jinwoo cười thầm. Nhìn từ bên ngoài, Jin-ho đã lên kế hoạch phát triển bang hội dưới quyền phó chủ tịch của mình trở thành một bang hội lớn, ngang hàng với Thợ săn hoặc Bạch Hổ.

‘Nhưng đợi đã, thằng bé có lẽ sẽ bối rối nếu cậu ta phát hiện ra kế hoạch thực sự của mình…rằng mình là thành viên duy nhất của bang hội sẽ thực hiện các cuộc đột kích..’

Jinwoo gãi cằm suy nghĩ.

‘Thực ra thì, mình đã không thực sự nghĩ nhiều về điều đó khi đề nghị cậu ta gia nhập bang hội.Nhưng trời ạ, có vẻ như mình sẽ gặp phải một chút khó khăn khi cố gắng giải thích loại bang hội mà mình muốn…

****

“ Thế nào, đại ca?”

Đứng trong phòng, Jinwoo có thể hiểu rõ lý do tại sao Yoo Jin-ho rất tự tin về lựa chọn của mình.

Jinwoo im lặng gật đầu. Rõ ràng Jin-ho đã nỗ lực rất nhiều để chọn ra một không gian. Vị trí rất thuận tiện.

“Em đã tìm thấy văn phòng tốt nhất có thể trong vòng vài dặm quanh của nhà anh đó, đại ca!”

Bên cạnh nó, không gian văn phòng vẫn mới nguyên.

Jin-ho hào hứng nói tiếp

“ Em cố tình chọn một văn phòng mới xây đó! Người ta hay nói: bạn nên đặt rượu mới vào một chai mới, phải không, đại ca?”

( Trans: bình mới rượu mới, bla bla)

Thật vậy, Yoo Jin-ho đã chọn được một văn phòng bang hội hoàn hảo, tương ứng với kỳ vọng của cậu ta. Jinwoo cũng nghĩ rằng cậu ta đã làm rất tốt, ngoại trừ một chi tiết nhỏ …

Đó là, rõ ràng nhất, căn phòng rộng kinh khủng. Như thể Jin-ho có thể đọc được suy nghĩ của Jinwoo, cậu lên tiếng, với giọng cháy bỏng vì đam mê.

“ Từ giờ, em sẽ phát triển bang hội này lớn hơn Bạch Hổ, lớn hơn Thợ săn – lớn hơn tất cả năm bang hội hàng đầu hiện nay, đại ca!”

Cảm giác như có một ngọn lửa đang bùng cháy sau đôi mắt của Jin-ho.

‘Chà, niềm đam mê của cậu lớn đấy, nhưng làm ơn đừng kéo tôi vào dự án này …’

Một ý tưởng thoáng qua tâm trí anh.

‘Có lẽ mình nên bảo Jin-ho quay trở lại Hội Yoojin trước khi quá muộn? Hmm … oh, nhưng cậu ta có lẽ sẽ không được phép quay lại, cha cậu ta thậm chí đã chặn quyền truy cập vào tài khoản ngân hàng của cậu ta.’

Nhìn thấy Jinwoo chìm sâu trong suy nghĩ với cái nhíu mày, Jin-ho cảm thấy bối rối

“Hyung-nim … anh không thích sao?”

“… không phải vậy”

“Vậy, em có thể ký hợp đồng cho nơi này không, hyung-nim?”

“ … ừm … cũng được “

Khuôn mặt Jin-ho sáng lên như một đứa trẻ vừa giành được một con gấu nhồi bông khổng lồ tại lễ hội.

‘Chà, thôi thì cứ để cậu ta tiếp tục mơ mộng đi. Sau đó, mình sẽ tìm cách giải thích với cậu ta rằng chỉ có hai anh em sử dụng văn phòng này.’

Jinwoo nhanh chóng liếc qua các điều khoản cơ bản của hợp đồng, và gật đầu, hài lòng. Giá thuê sẽ cực kỳ cao -do với quy mô của không gian văn phòng. Nhưng, đối với họ, nó chỉ như một đồng xu so với thu nhập của Bang hội sau này.

“ A! Suýt nữa thì quên”

Chát*

Jin-ho tát vào trán mình

“ Anh sẽ tuyển ai làm người thứ ba, hyung-nim?”

“Người thứ ba?”

‘ Mình có hứa sẽ để dành chỗ hay gì sao?’

Trong khi Jinwoo – người hiếm khi quên lời hứa – lục lọi kí ức, Jin-ho vẫn tiếp tục hào hứng.

“ Phải có ít nhất ba thợ săn để tạo bang hội, hyung-nim. Một chủ tịch, một phó chủ tịch, và thành viên đầu tiên của bang hội.”

‘Vậy đó là những yêu cầu để thành lập bang hội? Có vẻ như nó liên quan đến thực tế là các cổng xếp hạng E cũng cần ít nhất ba thành viên để tiến vào. Dù không phải bang hội nào cũng quan tâm tới cổng hạng E…’

“’Vậy chúng ta cần thêm một thành viên sáng lập.’

Hàng chục khuôn mặt lóe lên trong tâm trí Jinwoo, khi anh cân nhắc xem ai sẽ là người thứ ba phù hợp nhất. Họ phải là một thợ săn, rõ ràng. Nhưng nếu chỉ có vậy, anh có thể dễ dàng tìm thấy những thợ săn sẵn sàng tham gia. Không, vấn đề là anh có thêm một tiêu chí khiến việc tìm kiếm trở nên phức tạp hơn một chút: bởi vì Jinwoo có ý định độc tấu tất cả các cổng, cho nên anh sẽ tìm một thợ săn không quan tâm đến việc thực sự vào ngục tối, một thợ săn đơn giản là điền tên vào cho đủ người.

Anh nghĩ thoáng qua về một học sinh trung học đã từ bỏ việc trở thành một thợ săn, và một trị liệu sư đã nghỉ hưu và quay trở lại Busan.

‘ Sao mình toàn nhớ tới gái thôi nhỉ? ‘

“À đúng rồi, em quên mất.”

Suy nghĩ của Jinwoo đã bị gián đoạn bởi Jin-ho.

“ Oh, cậu nghĩ ra người phù hợp rồi à””

“ Không, không phải thế hyung-nim. Nhưng có một người đã tìm anh trước đó”

“Tôi?”

“Vâng, hyung-nim”

Jinwoo cảm thấy tò mò. Người này đã không nói chuyện với Jinwoo, mà quyết định nói chuyện với Yoo Jin-ho trước, và thuyết phục cậu nói chuyện với Jinwoo thay cho họ. Rõ ràng họ đã thu thập được khá nhiều thông tin.

‘Suốt thời gian qua, mình và Jin-ho không hề tương tác với nhau trước mặt người lạ. Nhiều nhất, mình và cậu ta cũng chỉ xuất hiện như một thủ lĩnh đột kích và một thành viên đột kích, cùng với một tá người khác. Thế mà họ vẫn tìm ra được mối liên hệ giữa mình và Yoo Jin-ho huh?’

Mắt Jinwoo khẽ nheo lại

“ Người đó là ai?”

“ Em không chắc, đại ca. Đó là một người nước ngoài nói tiếng Anh. Đợi một lát”

Jin-ho lấy ví từ túi áo sơ mi và rút ra một ghi chú.

“Anh ấy nói anh ấy sẽ ở Hàn Quốc cho đến ngày 17, và anh ấy hy vọng rằng anh có thể liên lạc với anh ấy trước thời điểm đó, thưa đại ca.”

Jinwoo cẩn thận lấy ghi chú từ Jin-ho. Nó chỉ có hai dòng: số điện thoại, địa chỉ khách sạn và số phòng. Anh lật nó lại, nhưng phía sau không còn gì nữa.

‘Ngày 17… Tức là còn ba ngày nữa. Một người nước ngoài nói tiếng Anh ở trong phòng khách sạn. Vì vậy, họ có thể đến từ một số quốc gia khác. Đó có thể là ai?’

Jinwoo không thể nghĩ về bất cứ ai có thể đáp ứng các tiêu chí đó.

Đột nhiên, vẻ mặt anh tối sầm lại.

“ Anh phải về nhà. Ngay bây ngờ”

“Đại ca? Anh định ra ngoài sao?”

Yoo Jin-ho đã rất phấn khích về viễn cảnh được ăn tối với Jinwoo lần đầu tiên sau nhiều ngày. Giờ đây, trông như cậu ta vừa chứng kiến ngôi nhà của mình bị thiêu rụi

Nhưng thật tàn nhẫn, Jinwoo có vẻ không thể đáp lại tình cảm của em trai mình.

“Anh phải đi ngay, Jin-ho”

Yoo Jin-ho ngay lập tức che giấu sự thất vọng của mình và cúi đầu lịch sự.

“Hẹn gặp lại sau, đại …?”

Khi cậu ngẩng đầu lên, Jinwoo đã biến mất.

——————

Một màu đen bao phủ đường phố và các tòa nhà, và ánh đèn yếu ớt tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt như thể cố gắng xuyên qua bóng tối.

Trái tim Eun Ji-min đập thình thịch khi cô đang trên đường từ trường đại học về nhà.

‘Không thể nào …’

Một người đàn ông đang đi theo, chỉ cách vài bước sau cô. Eun Ji-min rũ bỏ sự hoang tưởng của mình, tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, rằng hai người họ đã đi cùng một hướng, và thật bất hạnh khi cô có thể nghe thấy tiếng chân anh ta giẫm lên vỉa hè phía sau.

‘ Mình đã thấy trên Reddit’

Cô nhớ chủ đề cô đã đọc trên r / AskMen vì tò mò. Trong những trường hợp này, nó có thể gây khó xử cho người đàn ông cũng như phụ nữ. Trung bình, đàn ông có xu hướng đi bộ với tốc độ tương đương hoặc nhanh hơn phụ nữ, nhưng trong trường hợp này, việc bắt kịp người phụ nữ có thể khiến cô ấy sợ hãi và đi bộ với tốc độ tương tự sẽ khiến cô ấy nghi ngờ.

Tồi tệ hơn, hướng họ đang đi, ngay khi họ rẽ vào góc, họ sẽ đi vào một con đường bên cạnh nơi đèn đường bị vỡ và đổ nát, điều này có thể gây khó xử cho cả hai.

Eun Ji-min lén nhìn về phía sau.

Người đàn ông đội mũ, cúi đầu, nhìn thẳng xuống đất và tiếp tục bước đi lặng lẽ. Anh ta chắc chứn trông rất đáng nghi, nhưng đội mũ thì chẳng phạm tội gì cả. Và anh ta có vẻ không khó chịu vì hành động của cô.

‘ Thay vì tiếp tục thế này, mình sẽ đi tiếp và …’

Eun Ji-min dừng lại một chút, và cúi xuống, như thể cô có ý buộc dây giày của mình. Trái tim cô đập thình thịch khi người đàn ông đến gần – và đi qua, để mặc cô ở đó.

Cô thở dài nhẹ nhõm khi thấy người đàn ông biến mất trong ngõ.

‘Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ anh’

Cô nhanh chóng nhìn quanh con đường vắng và sửa cổ áo, trước khi tiếp tục với một nụ cười. Bước chân của cô cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều.

‘Mình có rất nhiều việc phải làm! Mai là thi cuối kỳ rồi! Chúa ơi, suốt cả học kỳ mình không ôn bài và bây giờ mình phải nhồi nhét rất nhiều để bắt kịp các bạn! Giáo sư sẽ bắt mình thi lại mất!’

Khi cô vươn vai và suy nghĩ về tích phân đa biến và giải tích vector, cô bước vào ngã rẽ

Bất chợt-

Đôi mắt cô mở to và đầu gối cô khuỵu xuống, đứng hình

“Suỵt … nếu cô em la lên, cô em sẽ chết đó, khửa khửa”

Gã đàn ông đã vượt qua cô trước đó, giờ đang đứng đang đợi cô ngay tại ngã rẽ. Hắn ta cầm một con dao làm bếp khổng lồ và giơ nó lên đầu một cách đe dọa, với đôi mắt láo liên.

“ Chậc chậc chậc … cô em chắc đã nghe tin tức về việc một vài người đã chết ở đây như thế nào, phải không?”

“Ahh…”

Eun Ji-min chết điếng, khuôn mặt tái nhợt và đôi chân run rẩy.

Gã đàn ông hạ chiếc mặt nạ trắng trên mặt, và nở một nụ cười kinh tởm

“Theo anh nào”

Tick. Tick. Tick.

Đằng sau họ, đơn độc, ngọn đèn đường vỡ nát vẫn tiếp tục nhấp nháy.

Trans: Trần Lâm

Edit: Linye

Đọc truyện chữ Full