“Thật là kỳ lạ”.
Yoo Jin-hee, em gái của Yoo Jin-ho, vừa lẩm bẩm vừa đỗ xe vào lề đường.
“Chắc chắn mình đã gặp anh ta rồi”.
Khi Jin-hee rời văn phòng bang hội của Ahjin, cô vô tình nhìn thấy thợ săn Sung Jinwoo. Jin-hee cảm thấy như đã gặp anh ấy ở đâu đó.
Đó là một gương mặt rất nổi tiếng trong thời gian gần đây. Ở Hàn Quốc, chẳng ai không biết mặt anh ấy.
Một người bình thường, có lẽ sẽ nghĩ rằng mình nhớ nhầm. Nhưng cô là con gái lớn của chủ tịch Yoo Myung Han nổi tiếng. Ông ấy không bao giờ quên khuôn mặt của những người đã gặp qua. Và giống như cha mình, Jinhee cũng vậy.
“Là khi nào vậy ta?”
Jin-hee lục lọi trí óc một lát, rồi cô mở to mắt khi nhớ ra điều đó.
“Khi đang ở bệnh viện.”
Có một người đàn ông mặc áo khoác trùm đầu đã bước qua cổng bệnh viện, nơi cha cô đang được điều trị.
“Sao lúc đó mình không nhận ra nhỉ?”
“Có phải vì mình đã bối rối và hoảng lọan khi cha đang bất tỉnh?”
Chắn là thế.
Người đi qua Jinhee ngày hôm đó, chắc chắn là thợ săn Sung Jin-woo.
Và rồi cha anh, người được chẩn đoán là đã rơi vào “giấc ngủ vĩnh hằng”, đột nhiên tỉnh dậy.
Đây là sự thật. Nó không thể chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Yoo Jin-hee đột nhiên bắt đầu nổi da gà khắp người, nhắc điện thoại lên và bắm số của cha mình.
“Bíp bíp bíp”
Tuy nhiên, đến phút cuối, cô dừng lại và cất điện thoại của mình đi.
“Mình đang cố gắng làm cái quái gì vậy?”
Chuyện cô nhìn thấy thợ săn sung Jin-woo tại Bệnh viện ngày hôm đó, thì liên quan gì đến việc cha cô tỉnh lại?
Jinhee nghĩ mình chỉ đang ảo tưởng.
Nếu Jin-woo biết chuyện này, có lẽ anh ấy sẽ cảm ơn cô vì đã không gọi cho chủ tịch Yoo.
Yoo Jin-hee chuẩn bị lái xe đi thì bất ngờ, điện thoại của cô reo lên.
“Là thư ký Kim”
Nhìn thấy tên người gọi, cô bật cười khúc khích.
Có lẽ thư ký Kim đã bị cha hỏi về những gì đã xảy ra với chuyến thăm của Jin-hee đến Hội Ahjin.
Đến giờ phút này, ông vẫn là một người cha “trong nóng ngoài lạnh”, luôn cố tỏ ra lạnh lùng với các con của mình.
Yoo Jin-hee nén cười và trả lời điện thoại.
“Xin chào?”
Sau một cuộc trò chuyện ngắn, Yoo Jin-hee hỏi.
“Anh Kim này, Thợ săn Sung Jin-woo có quen biết với cha tôi không?”
“Vâng?”
Ngạc nhiên trước câu hỏi của Jinhee, thư ký Kim hỏi lại với giọng run run.
“Ý cô là sao?”
Sự ngạc nhiên của Kim khiến Yoo Jin-hee cũng bối rối theo.
“Không có gì. Tôi đã thấy thợ săn Sung Jin-woo ra khỏi bệnh viện ngày hôm đó, nên tôi tưởng rằng anh ấy đã đến thăm cha tôi.”
“Thợ săn Sung đã ở đó sao?”
“Vâng, tôi đã đi ngang qua anh ấy ở lối vào của bệnh viện. Một lúc sau thì tôi nghe nói rằng cha tôi đã tỉnh dậy”
“Cô có chắc không? Đó thực sự là anh ấy?”
“Vâng. Lúc đó tôi không nhận ra vì đang hoảng hốt. Nhưng khi gặp lại anh ấy ở văn phòng hội Ahjin, tôi chắc chắn đó là thợ săn Sung Jin-woo. Nhân tiện, giọng anh sao thế? Có gì không ổn à?”
“Ô, không. Tôi sẽ gọi lại cho cô sau”
Cuộc gọi kết thúc trước khi Jinhee kịp trả lời.
“Mình đã nói gì sai sao?”
Jinhee bối rối, định cất điện thoại của mình nhưng nó lại reo lên.
Đôi mắt của Yoo Jin-hee ngày càng to hơn khi cô nhìn thấy cái tên trên điện thoại của mình.
‘Cha?!’
Ngay khi thấy ai đang gọi đến, Jinhee nhận ra rằng có chuyện gì đó đang xảy ra.
“Có mối liên hệ nào giữa sự hồi phục của cha và thợ săn Sung Jin-woo như mình đã suy đoán không?”
Sau đó, cô trả lời điện thoại của cha mình một cách thận trọng.
“Cha?”
—-
Sân bay quốc tế Thủ đô Bắc Kinh.
Sân bay lớn nhất và bận rộn nhất ở Trung Quốc, giờ đang chật kín người.
Lý do là những Thợ săn giỏi nhất Trung Quốc sắp trở về, sau chuyến bay sang hỗ trợ Hàn Quốc.
Điều tương tự cũng xảy ra với các quốc gia khác. Nhưng Trung Quốc là đất nước đông dân nhất thế giới, nên những thợ săn giỏi nhất của Trung Quốc luôn thu hút sự chú ý hơn.
Đặc biệt, thợ săn 7 sao Liu Zhang, người nổi tiếng nhất đất nước này, sẽ lãnh đạo nhóm thợ săn Trung Quốc sang hỗ trợ quốc gia láng giềng.
Quá phấn khích, một phóng viên đang tưởng thuật trực tiếp tại sân bay đột ngột hét lên khi nhìn thấy Liu Zhang.
“Ô! Thợ săn Liu Zhang đang đến!”
“Wow-”
Tiếng gầm rú của những người hâm mộ vang lên như sấm.
Liu Zhang dùng một tay để cầm hai thanh trường kiếm, và dùng tay còn lại để bắt tay người hâm mộ.
Khuôn mặt quyến rũ của anh làm say đắm các fan nữ.
Đi theo Liu Zhang, biệt đội Thợ săn cũng bước ra.
WoWWWWWWWWWW
Cả sân bay rung chuyển bởi tiếng hò reo của những người hâm mộ. Họ đang được tận mắt nhìn thấy các thợ săn cao cấp nhất, vốn chỉ xuất hiện trên TV.
Một phóng viên hướng về phía máy quay và tiếp tục tường thuật trực tiếp.
“Các thợ săn dũng mãnh của chúng ta đang tiến vào sân bay. Họ đã trở về sau chuyến đi Hàn Quốc…”
Khuôn mặt của nữ phóng viên rạng rỡ khi nói những từ này. Đây là một sự kiện nâng cao vị thế của Trung Quốc trên thế giới.
Đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, người dân Trung Quốc có thể tự hào khi nói rằng họ đã không nhắm mắt làm ngơ trước khủng hoảng của nước láng giềng.
Và không ai bị thương cả. Cánh cổng siêu lớn đã đóng lại mà không gây ra thiệt hại nào. Thay vào đó, các thợ săn đã nhận được cả tiền tài lẫn danh vọng.
Rất nhiều người Trung Quốc đã ca ngợi Liu Zhang vì đã thành lập biệt đội hỗ trợ này.
Nhưng không phải tất cả đều hài lòng. Một số anh hùng bàn phím đã lớn tiếng chỉ trích Liu Zhang lẫn Hàn Quốc.
“Tổ quốc đang trả cho anh ta rất nhiều tiền, vậy mà anh ta lại sang bán mạng cho Hàn Quốc?
“Anh ta là thợ săn người Hàn hay Trung Quốc? Có ai biết dòng dõi của mình không?”
“Ai đó kiểm tra tài khoản của Liu Zhang xem nào? Chắc anh ta đã kiếm được hàng tấn tiền từ Hàn Quốc?”
“Một quốc gia vĩ đại như chúng ta, lại phải chìa tay ra giúp đỡ mấy tiểu quốc vô ơn? Đừng bao giờ lặp lại chuyện này nữa”.
“Mấy ông Thợ săn nước mình được thuê sang Hàn Quốc hay họ tình nguyện vậy? Hãy lập một ủy ban đặc biệt để tổng kết tất cả các chỉ phí và bắt Hàn Quốc thanh toán.”
“Haha. Cái gã Sung Jin-woo đó đã kiếm được rất nhiều tiền ở Nhật Bản. Hãy bắt hắn nôn tiền ra cho các Thợ săn nước ta”.
Các bình luận đậm chất hổ báo liên tục tràn lên trên màn hình livestream.
“Thay mặt cho cư dân mạng, tôi xin hỏi một câu…” – Một phóng viên lại gần Liu Zhang.
“Trong khi nhiều người hoan nghênh quyết định can đảm của ngài, có một vài ý kiến cho rằng chúng ta không việc gì phải giúp đỡ Hàn Quốc. Ngài nghĩ gì về điều đó?”
Liu Zhang sau đó tháo kính râm ra và lườm phóng viên.
“Thằng ngu nào đã nói điều đó?”
“Vâng?”
Bỏ qua người phóng viên đang sợ đến vãi ra quần, anh ta tiếp tục nhận xét.
“Mấy thằng đó, não để làm cảnh à? Có biết xem bản đồ không? Có biết Hàn Quốc ở đâu không?”
“Ah…”
“Một con quái vật khổng lồ đã bơi qua biển Nhật Bản và tiến vào Trung Quốc. Các người không thấy cảnh tôi chiến đấu với nó trên TV sao?”
Liu Zhang quay lại và nhìn vào camera.
“Điều tương tự có thể đã xảy ra một lần nữa và với quy mô lớn hơn nhiều. Tôi và các thợ săn này đến Hàn Quốc để cố gắng ngăn chặn điều tương tự xảy ra một lần nữa”
Những lời lẽ cay nghiệt nhưng chân thực của Liu Zhang đã vả vào mặt những tên anh hùng bàn phím trên mạng.
Liu Zhang nhìn thẳng vào camera. “Nếu bất cứ ai còn lảm nhảm về chuyện đó, hãy nói với họ điều này…”
[Tôi đến giúp thợ săn Sung, vì tôi không đủ tự tin để ngăn chặn thứ thảm họa mà thợ săn Sung Jin-woo cũng không xử lí được]
Sau câu nói đầy ý nghĩa, Liu Zhang kết thúc phần phỏng vấn của mình.
“Ngài đã nhận ra camera đang quay?”
“Ai quan tâm chứ?”
Liu Zhang là thợ săn duy nhất ở Trung Quốc có thể nói bất cứ điều gì anh ta muốn mà không phải lo lắng về bất cứ chuyện gì.
Thế rồi…
Người phóng viên nhìn ra ngoài và thốt lên. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Người đầu tiên nhận thấy đó là phóng viên, sau đó là Liu Zhang, sau đó là những người thợ săn còn lại và đến mọi người ở sân bay.
Khuôn mặt của Liu Zhang, vốn luôn bình thản và trầm mặc, giờ đang méo mó vì cảnh tượng trước mắt.
“Ôi chúa ơi!”
Trên bầu trời Bắc Kinh, bóng tối dần lan rộng.
—-
“Thợ săn Sung, anh nghe tin gì chưa?”
Jin-woo lắc đầu.
Sau sự kiện đột kích cánh cổng cực lớn, anh ấy đã dành toàn bộ thời gian ở Nhật Bản. Và khi anh về Hàn Quốc, Jinwoo đã lập tức đến Hiệp hội thợ săn. Vì vậy anh không có cơ hội xem tin tức hiện tại.
“Không đúng! Nếu có vấn đề khi mình đi vắng, Jin-ho hẳn đã thông báo cho mình trước.”
Nhìn thấy các thành viên Hiệp hội tỏ ra căng thẳng, khuôn mặt Jinwoo cũng nghiêm túc theo.
“Chuyện gì vậy?”
Woo Jin-cheol lấy điện thoại ra và cho Jinwoo xem các video đã lan truyền trên mạng.
“Chúa ơi, cậu có thấy không?”
“Quào”
“Trông chúng còn lớn hơn cánh cổng ở Hàn Quốc, đúng không?”
Tám cổng cực lớn xuất hiện trên bầu trời khắp thế giới.
Vừa tò mò, vừa sợ hãi, mọi người đang quay video về các cánh cổng và đăng tải lên mạng.
Tám quốc gia đã thông báo cho thế giới về sự xuất hiện đột ngột của các cánh cổng.
‘Ực!’
Woo Jin-cheol run rẩy nuốt nước bọt trong khi Jinwoo bình tĩnh xem từng video một.
“Thợ săn Sung, đó có phải là quân của anh không?”
“Không”
Jin-woo trả lời ngay lập tức. Tám cánh cổng này không liên quan đến anh ấy.
Nghe thấy điều đó, khuôn mặt của Woo Jin-cheol trở nên ảm đạm.
Nếu vài trăm ngàn quái vật ma thuật mạnh mẽ tuôn ra khỏi những cánh cổng đó, khác gì ngày tận thế chứ?
Sau khi xem tất cả các video, Jin-woo nói với Woo Jin-cheol.
“Kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện đi”
“Ô, vâng!”
Hai người đi lên văn phòng của chủ tịch và ngồi xuống đối mặt nhau.
“Anh có điều gì muốn nói với tôi sao?”
Khi Woo Jin-cheol cần thận hỏi, Jin-woo trả lời.
“Anh có tin tôi không, chủ tịch?”
Không cần suy nghĩ, Woo Jin-cheol lập tức gật đầu. ”
“Có chứ, tôi hoàn toàn tin vào anh”
“Sau đây, tôi hy vọng anh sẽ tin những gì tôi sắp cho anh thấy”
“Vậng?”
Jin-woo duỗi ngón trỏ về phía trán của Woo Jin-cheol giỗng như cựu Hoàng đê Bóng tôi đã làm với anh ây.
Vào lúc đó, ánh sáng chói lòa bao phủ tầm mắt của Woo Jin-cheol và một loạt hình ảnh xuất hiện trong đầu anh ấy.
Jin-woo đã chia sẻ sự thật này với Woo Jin-cheol.
Sự thật về các vị Hoàng đế và những kẻ thống trị, và lực lượng mà các vị Hoàng đế sẽ mang đến Trái đất.
“Chúa ơi”
“Chúa ơi” “Lạy Chúa” Woo Jin-cheol thở dốc và liên tục lẩm bẩm, khi chứng kiến sức mạnh của các vị vua.
“Không thể tin đươc… Thật không thể tin được!”
Giống như những người khác, Woo Jin-cheol tin rằng Chúa Trời đã ban cho loài người sức mạnh đặc biệt, để cứu lấy thế giới.
Vì vậy, các thợ săn phải chiến đấu với những con quái vật ma thuật và bảo vệ loài người.
Nhưng theo những gì thợ săn Sung Jin-woo vừa cho anh thấy, thì nhân loại đã hoàn toàn sai lầm.
Thợ săn! Không, sự thức tỉnh thành thợ săn chỉ là một quá trình để rèn luyện con người có thể sống sót sau khi chiến tranh kết thúc.
Đó không phải là cuộc chiến giữa loài người và các Hoàng đế. Đó là cuộc chiến giữa những kẻ thống trị và các Hoàng đế.
Và có một người mà họ không mong đợi, giờ đang đóng vai trò quan trọng nhất.
Quân đội của các vị Hoàng đế đã đến sớm hơn nhiều so với dự đoán của những kẻ thống trị, và người duy nhất có thể dựa vào lúc này là thợ săn Sung Jinwoo, người giờ đã trở thành Hoàng đề Bóng tối.
“Ôi chúa ơi!”
Woo Jin-cheol nắm chặt tay anh ấy và nhìn Jin-woo trong nước mắt.
“Thợ săn Sung… Cậu sẽ chiến đấu với những kẻ này sao? Một mình?”
Ngay từ đầu, anh ấy không bao giờ bỏ cuộc chỉ vì kẻ thù quá mạnh. Đó là cách Jin-woo tổn tại từ trước đến giờ.
Thế là Jin-woo im lặng gật đầu.
Woo Jin-cheol nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Chúng tôi… chúng tôi có thể giúp được anh không?” Như thể đã đợi từ lâu, Jinwoo trả lời:
“Hãy tổ chức một buổi họp, triệu tập đại diện của toàn thế giới lại”. Trans: Moon nhóm Moonsnovel Edit: Linye nhóm Moonsnovel Team MoonsNovel mới add thêm số điện thoại ví Momo để các bạn có thể donate cho team. Rất mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình! Ví Momo: 0916965192 – Nguyễn Trà
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Solo Leveling
Chương 230: Tám cánh cổng khổng lồ
Chương 230: Tám cánh cổng khổng lồ