Áp đảo tuyệt đối.
Một áp lực khủng khiếp đang đè lên Kim Cheol, thậm chú đủ mạnh để thổi bay lý trí cậu ta.
‘Nhưng ….. Nhưng sao mình lại …..‘
Tại sao cậu ta như muốn quỳ xuống trước một đứa trẻ mà cậu ta chưa từng thấy trước đây? Thậm chí đó cũng chỉ là một học sinh năm nhất, nhưng khác trường?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nếu cậu ta không buộc đôi chân mình đứng vững, có lẽ cậu ta đã thể hiện một cảnh tượng khá ô nhục trước mặt mọi người.
Điều đó khiến trái tim Kim Cheol run rẩy.
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, song cậu ta vẫn cố gắng dùng lí trí vượt qua nó và lau mồ hôi lạnh trên trán bằng mu bàn tay.
Ngay lúc đó, một giả thuyết xuất hiện trong đầu cậu ta.
‘Lẽ nào… Mình đang sợ hãi khi phải đối đầu với gã năm nhất này sao??‘
Nếu không phải vậy, thì làm sao cậu ta có thể giải thích được tình huống hiện tại cơ chứ? Ngay khi cậu ta bước lên phía trước và đối mặt với học sinh năm nhất kia, chân cậu ta nhũn ra và muốn khuỵu xuống.
Thật tệ, Kim Cheol đơn giản là không thể chấp nhận thực tế như vậy.
‘Thật nực cười!!‘
Với vóc dáng vượt trội so với những học sinh trung học khác, cũng như sức mạnh thể chất phù hợp với kích cỡ của mình, Kim Cheol đã nhận được sự ngưỡng mộ đáng kinh ngạc trong những ngày đầu học trung học. Vậy mà cậu ta lại ở đây sợ hãi và run rẩy, khi nhận thấy sự hiện diện của một người khác trong cùng độ tuổi?
Không thể nào. Không, một điều như vậy không thể xảy ra.
“N-Này, Cheol? Có chuyện gì vậy?”
“Em cảm thấy không khỏe à, chàng trai?”
Các tiền bối bắt đầu tỏ ra lo lắng cho sức khỏe của cậu ta. Đáp lại, Kim Cheol gầm lên khiến những đường gân nổi lên trong cổ họng:
“Em không sao ạ, các tiền bối!!”
‘Đúng vậy, mình chẳng bị gì cả! Mình phải tự tin lên!‘
Kim Cheol đã tự thuyết phục bản thân và mạnh mẽ gật đầu.
‘Phải, mình đang bị choáng váng vì đơn giản là mình quên ăn sáng nữa. Đơn giản vậy thôi.‘
Để chứng minh suy nghĩ của mình, Kim Cheol từ từ ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào học sinh năm nhất của trường đối thủ.
Mặc dù sở hữu một vóc dáng khá chuẩn mực, nhưng cậu học sinh trung học năm nhất kia chỉ như một cọng rơm so với Kim Cheol. Sau khi lấy lại được tinh thần, một nụ cười hiện trên môi Kim Cheol.
‘….Mình biết mà.‘
Làm sao cậu ta có thể sợ một người có vóc dáng nhỏ bé như thế được? Thật là một điều vô lý.
Kim Cheol duỗi thẳng dáng người hơi gù của mình khi sự tự tin không kiềm chế được từ trước đó trở lại trên khuôn mặt cậu ta.
Các thành viên của đội điền kinh trường trung học Hwaseong cảm thấy lo lắng trước những thay đổi đột ngột của Kim Cheol, nhưng họ đã lấy lại được nụ cười sau khi xác nhận rằng biểu cảm át chủ bài của họ sáng sủa hơn trước rất nhiều.
“Cái tên nhóc này, làm anh tưởng em bị gì chứ.”
“Thật tình, tân binh của chúng ta biết cách thu hút sự chú ý của người khác đấy.”
Các tiền bối vỗ vai cậu ta để khích lệ, và Kim Cheol trả lời với một nụ cười tự tin trước khi nhìn lại Jinwoo.
‘Thật là một nỗi ô nhục, tại sao mình lại chóng mặt khi nhìn vào mắt thằng kia cơ chứ…?‘
Kim Cheol cảm thấy cay cú và bắt đầu nghĩ rằng cậu ta phải trả lại gấp 10 lần nỗi ô nhục này cho đối thủ của mình. Phương pháp tốt nhất để lật ngược tình huống xấu hổ đó chính là đè bẹp tinh thần của người kia.
‘….’
Đến bây giờ cậu ta mới nhận thấy rằng, mặc dù cậu ta đang nhìn chằm chằm vào người học sinh năm nhất kia, nhưng người đó vẫn ngang nhiên đứng đó như không có chuyện gì xảy ra.
Chưa bao giờ Kim Cheol để cho kẻ khác tỏ ra ngạo nghễ trước mặt mình như thế.
“Này thằng kia.”
Cậu ta hạ giọng và hất hàm về phía sau sân thể thao.
“Tao có vài điều muốn nói với mày, vì vậy hãy theo tao đến đó một chút.”
Trong khi các thành viên của câu lạc bộ điền kinh trường trung học Hwaseong huýt sáo trước màn trình diễn bá đạo của đàn em, các đàn anh của Jinwoo đã vội vàng can ngăn anh bước đi theo sau Kim Cheol.
“Jinwoo! Nghe này, em không được phạm tội giết người!”
“Em không được tẩn ai đó vào ngày thi đấu đâu đấy nhé?? Em phải cố gắng kìm chế bản thân lại đấy.”
“Đúng vậy, có lẽ là cậu bạn kia chỉ kêu em ra đó để bày tỏ tình cảm thầm kín, có lẽ cậu nhóc đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên chăng?”
Jinwoo cười khúc khích và nhẹ nhàng bắt tay các tiền bối.
“Đừng lo lắng. Em chắc chắn sẽ không có gì xảy ra ở đó đâu.”
Các tiền bối cố gắng xác nhận sự an toàn của Kim Cheol một lần nữa.
“Thật sao? Thực sự sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với cậu bạn kia đó chứ?”
“Bọn anh sẽ cố gắng tin em lần này.”
“Cái gã đằng kia, em ấy chắc chắn hắn có thể đi bộ trở lại đây bằng hai chân của mình, phải không?”
Jinwoo mỉm cười rạng rỡ để khiến các tiền bối yên tâm và nhanh chóng bước về hướng Kim Cheol.
‘…’
Đội trưởng câu lạc bộ điền kinh trường trung học Hwaseong, Joh Giseok, đã quan sát tất cả những điều này và ngơ ngác tiến lại gần hơn với các đối thủ của mình.
“Này mấy cậu … Những điều các cậu vừa nói nghiêm túc chứ?”
Choi Taewoong lén nhìn thoáng qua khuôn mặt của Joh Giseok trước khi đưa ánh mắt trở lại hướng mà Jinwoo đã đi đến và nói với giọng điệu lo lắng.
“Đừng hỏi tớ điều này. Tớ đang cảm thấy run sợ đây.”
Choi Taewoong đã theo dõi phản xạ vận động giống như quái vật của Jinwoo từ lâu, vì vậy tất cả những gì cậu ta có thể làm bây giờ là cầu nguyện cho người tên Kim Cheol đó lành lặn trở về đội mà không có thương tích gì trên cơ thể.
-
- ●●●
Trong khi đi sau Kim Cheol, Jinwoo suy nghĩ miên man. Có thể là cậu ta cũng đã lấy lại những ký ức trong quá khứ?
Nếu là vậy, gã thợ săn ‘Kim Cheol’, không phải là Người lính bóng tối ‘Iron’, sẽ phản ứng thế nào với ký ức của những ngày đó?
Thế nhưng, có vẻ như Kim Cheol đã gọi anh đến đây không phải để thảo luận về quá khứ của họ. Đôi mắt của cậu ta hoàn toàn không liên quan đến những ký ức xưa cũ.
“Này, thằng kia.”
Đôi mắt đằng đằng sát khí của nam sinh cao lớn Kim Chel giờ đang nhìn xuống Jinwoo.
“Thằng kia, tao thấy mày chướng mắt quá, nên tao thực sự muốn cho mày một trận nên thân.”
Kim Cheol đang nổi giận ở đây, nhưng, cảnh tượng đó khiến Jinwoo nhớ tới gã thợ săn đầu to óc bằng quả nho trong Cổng Đỏ tại dòng thời gian trước đó. Kết quả là, anh bật cười.
Chắc chắn, lúc đó Jinwoo đã cảm thấy rất khó chịu, nhưng bây giờ, chẳng phải tất cả đều là những kỷ niệm thú vị sao?
Tiếc là Kim Cheol đã không nhớ điều gì từ những ngày đó, và nụ cười của Jinwoo khiến cậu ta càng bực tức hơn.
“Thằng chó này, mày dám cười đểu tao!”
Bàn tay thô ráp của Kim Cheol đưa ra và nắm lấy cổ áo Jinwoo.
Trong lúc đó
‘Waaaah!!’
Những chiến binh bóng tối hét ầm lên trong cái bóng của anh.
“Wow, Iron đang trở lại với chúng ta!”
“Chào mừng trở lại, Iron!”
“Bệ hạ, hãy giao phó con bò ngu ngốc đó cho thần. Thần, Bellion, thề sẽ giáo dục lại cậu ta đúng cách và đảm bảo một tình huống như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa …”
“…”
Dường như những người lính Bóng tối của anh cần được dạy dỗ thêm về lề thói của thế giới hiện đại.
Jinwoo nhìn sâu vào mắt Kim Cheol.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Jinwoo đang bị thách thức. Nhưng có lẽ vì ký ức đẹp đẽ về những ngày mà Kim Cheol phục vụ cho anh với tư cách là một người lính bóng tối trung thành, khiến anh không nỡ ra tay.
Không, đúng hơn là, anh trở nên tò mò rằng, liệu Kim Cheol sẽ lấy được bao nhiêu phần ký ức đã mất?
‘…’
Cậu học sinh cấp ba vạm vỡ đã cảm nhận được thứ gì đó kỳ lạ từ đôi mắt của Jinwoo và vô tình nuốt nước bọt.
‘Chuyện gì đang xảy ra vậy….?‘
Nếu chuyện này xảy ra trong quá khứ, cậu ta sẽ bất chấp chuyện bị loại khỏi cuộc thi và tẩn cho Jinwoo một trận.
Nhưng, thay vì cảm xúc tức giận hay thậm chí là mong muốn giải quyết bức xúc trong lòng, một loại cảm giác nào đó, ớn lạnh và rùng mình bắt đầu ngọ nguậy dữ dội từ phần sâu nhất của ngực cậu ta.
Và khi Kim Cheol đứng đó, bối rối không viết phải làm gì tiếp theo, Jinwoo chậm rãi và thận trọng nắm lấy cổ tay của cậu ta.
Đầu ngón tay chạm vào da Kim Cheol.
Khi điều đó xảy ra….
“Hử…??”
Nước mắt bắt đầu trào ra từ đôi mắt của cậu ta.
Cậu ta không biết tại sao mình lại khóc, nhưng những giọt nước mắt không ngừng rơi ra. Chẳng mấy chốc, cậu ta mất hết sức lực và ngồi phịch xuống đất.
“N-nhưng, tại sao ….?”
Kim Cheol ngước nhìn Jinwoo.
Cậu ta đang tìm kiếm một câu trả lời, nhưng tất cả những gì cậu ta nhận lại là một nụ cười từ chàng trai bí ẩn.
‘Nếu mình không muốn chia sẻ, thì những ký ức đó sẽ không quay trở lại ngay cả khi hai người tiếp xúc cơ thể như thế này, phải không?‘
Trừ khi… Anh khôi phục ký ức một cách ép buộc.
Jinwoo nhớ lại khuôn mặt của những người mà anh chia sẻ ký ức trong dòng thời gian đã bị xóa.
‘Chủ tịch hiệp hội Woo Jincheol, và ….‘
Quý bà Norma Selner.
Anh nghĩ rằng rất có thể Quý bà đó cũng đã lấy lại được những ký ức từ dòng thời gian bị xóa, và trong khi tự hỏi về điều đó, anh quay lưng bỏ đi.
Anh không còn mối liên hệ nào nào với ‘Iron’, không, ‘Kim Cheol’. Bởi vì… bây giờ cậu ta đang sống như một “con người”, không phải là một Người lính Bóng tối.
Chính vì thế, Kim Cheol không nhận được chút ký ức nào từ Jinwoo. Nhưng những cảm xúc mà cậu ta nhận được thì vẫn nguyên vẹn. Điều đó khiến cậu ta bối rối.
Cố kìm nén dòng nước mắt, cậu ta gọi Jinwoo và ngăn anh rời đi.
“K-Khoan! Đợi đã.”
Kim Cheol đưa tay lau nước mắt và vội vàng đứng dậy. Nước mắt cậu ta có thể đã ngừng rơi, nhưng mũi cậu ta vẫn đỏ ửng. Không quan tâm đến điều đó, cậu ta nhìn thẳng vào mắt Jinwoo và nói với giọng nghẹn lại vì cảm xúc dày đặc.
“Đây, đây là… cái này gọi là tình yêu đúng không?”
(Trans: Vâng, một pha bẻ lái rất ngọt!)
Cậu ta đang bị cuốn theo dòng cảm xúc mạnh mẽ bất chợt mà cậu ta chưa từng trải qua trước đây. Vì thế, Kim Cheol đang sai lầm sâu sắc về cảm xúc của mình, và bỗng dưng thốt ra những lời đó.
“…”
Jinwoo bàng hoàng nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc lâu, cảm giác như mình bị đánh mạnh vào sau gáy. Cuối cùng, một tiếng rên rỉ dài thoát ra từ miệng anh.
“… Không phải đâu.”
Thật vậy, anh không thể để một đứa trẻ tội nghiệp sống phần đời còn lại trong sự mơ hồ về xu hướng tình cảm của bản thân như thế này.
Khi Jinwoo bước lại gần, đôi má của Kim Cheol ửng đỏ, má hồng phúng phính như trong phim Hàn Quốc.
Tách
Tất cả các dấu hiệu nhận thức và cảm xúc đã bị xóa sạch khỏi khuôn mặt của cậu ta, sau một cú búng tay của Jinwoo.
Đôi mắt của Kim Cheol mất tập trung và trở nên mờ dần. Jinwoo đứng trước mặt cậu ta và bắt đầu chèn những ký ức mới để thay thế ký ức cũ.
“Được rồi, vậy thì… Ngươi đã cố gắng khiêu khích ta, nhưng sau đó, tình cờ, ta là con trai của bạn của bạn của bạn của bạn của cha ngươi và chuyện giữa chúng ta kết thúc.”
Kim Cheol bàng hoàng gật đầu.
“Ồ, và cả ….”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ở đó, Jinwoo nhớ lại khi cậu ta còn là ‘Iron’ và khóc hết nước mắt khi họ chuẩn bị nói lời tạm biệt, ngay trước khi Chiếc cốc phục sinh được sử dụng.
Một nụ cười mỏng manh hiện lên trên môi anh và anh tiếp tục.
“Từ giờ trở đi, ngươi phải ngừng cư xử như một kẻ xấu, được chứ? Ngươi là một trong những kẻ đã chiến đấu để bảo vệ thế giới này, vì vậy hãy tự hào về bản thân mình, anh bạn.”
“…Vâng, thưa ngài.”
Sau khi nghe một câu trả lời mềm mại rỉ ra từ đôi môi của Kim Cheol, Jinwoo cuối cùng cũng gỡ bỏ thôi miên và để cậu ta tự do.
“Huh… Eh?”
Kim Cheol đã tỉnh lại và đứng yên tại chỗ một lúc, hoàn toàn bối rối, sau đó phát hiện ra Jinwoo đang chuẩn bị rời đi.
Như thể anh đang từ biệt lần nữa với một người bạn mà anh gặp sau thời gian dài xa cách, Jinwoo vẫy tay tạm biệt.
“Hẹn gặp lại lần sau!”
“Huh… O-ok.”
Cảm thấy hoang mang trước tình huống này, Kim Cheol vẫy tay và cũng cười theo.
‘Tốt rồi.‘
Jinwoo quay lưng lại với hướng của cậu ta, nụ cười hạnh phúc hiện trên khuôn mặt anh. Cuộc gặp gỡ bất ngờ với một đồng đội cũ đã đi đến kết thúc thành công, nhưng giờ là lúc anh tìm kiếm cô gái đó một cách nghiêm túc.
Cùng thời gian đó, anh nghe thấy thông báo vang vọng khắp sân điền kinh.
“Vòng sơ khảo sẽ sớm bắt đầu. Tất cả các vận động viên, xin vui lòng đến khu vực như thông báo.”
Một nơi nào đó ở phía xa của sân điền kinh, nơi yên tĩnh và thưa thớt.
Một cô gái trẻ cố gắng đi đến bóng cây một cách đầy khó khăn và ngồi phịch xuống ở đó. Bàn tay run rẩy của cô đưa xuống để cởi một trong những đôi giày và tất. Mắt cá chân cô sưng lên.
Cô khẽ cắn môi dưới và trừng mắt nhìn vào mắt cá chân, trước khi nhắm nghiền mắt và dựa vào thân cây to lớn.
Thật là một sơ suất đáng tiếc.
Cô bị một vận động viên khác húc phải và điều đó khiến cô vấp ngã trong cuộc đua. Bằng cách nào đó, cô đã vượt qua vòng sơ khảo với vết thương khá nặng này, nhưng giờ thì…
Bây giờ, với cái chân này, rõ ràng là cô không thể chạy được nữa.
‘Tức thật…‘
Thật vậy, cô đang rất ức chế.
Đây có thể là lần cuối cùng cô thi đấu với tư cách là một học sinh cấp hai, và vì vậy, cô không muốn kết thúc quãng đời cấp hai với một chấn thương như thế này.
‘Đó là lý do tại sao … mình nên tiếp tục.‘
Đây là dòng suy nghĩ khá trẻ con của một học sinh trung học chưa trưởng thành.
Và những người lớn có nhiệm vụ ngăn chặn suy nghĩ một đứa trẻ như vậy đi vào con đường sai lầm trong quá trình trưởng thành.
“Em muốn che giấu thương tích của mình?”
Cô gái nao núng sau khi nghe giọng nói của một nam sinh, bước ra từ phía sau gốc cây. Cô đã không phát hiện ra nam sinh này.
Học sinh bí ẩn này không nhìn cô, mà thay vào đó, nhìn chằm chằm vào phía xa xăm.
“Từng có một người đã thi đấu trong tình trạng đó, mắt cá chân của cô ấy bị tổn thương nhiều hơn và phải mất hơn một năm để hồi phục. Thế nhưng sai lầm đó khiến cô ấy mãi mãi chỉ là một vận động viên hạng ba và luôn hối hận về quyết định mà cô ấy đưa ra ngày hôm nay.”
Nam sinh đưa mắt nhìn cô gái và nở một nụ cười sảng khoái.
“Anh đang nói về một người bạn của anh.”
Một chàng trai kỳ lạ kể cho cô một câu chuyện kỳ lạ. Nhưng cô gái, Cha Haein, đã không chạy trốn khỏi đây mà quyết định quan sát chàng trai lâu hơn một chút.
‘Anh ấy là một vận động viên…? Một học sinh trung học phổ thông à?‘
Cô có thể ngửi thấy mùi hương tuyệt vời đến từ nam sinh.
Đó là mùi Mana tinh khiết nhất thoát ra từ Jinwoo, và cô sở hữu một kỹ năng độc đáo cho phép cô phát hiện ra Mana. Tất nhiên, cô sẽ tìm hiểu về điều đó rất nhiều, rất nhiều sau này.
Khi Haein ngày càng bối rối hơn, Jinwoo cúi xuống gần cô và cẩn thận đặt tay lên mắt cá chân sưng phồng.
“Ah…”
Cô lại nao núng một lúc ở đó nhưng cũng không cưỡng lại được anh. Và khi tay anh rời khỏi da cô, mắt cá chân cô đã lành hẳn.
Cô ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Jinwoo.
“Chạy hết mình đi nào. Em hãy cố gắng lên nhé?”
Ở dòng thời gian cũ, cô tỏa sáng rực rỡ như một thợ săn hạng S hàng đấu, chiến đấu chống lại các mối đe dọa quái vật. Nhưng hôm nay, cô là một vận động viên sẽ tỏa sáng tuyệt vời dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Jinwoo mỉm cười và cố gắng đứng dậy, nhưng Haein đã nắm lấy cổ tay anh.
“Đ-đợi một chút.”
“…?”
Cuộc gặp gỡ ban nãy có làm Cha Haein thưc tỉnh điều gì không? Trước ánh mắt tò mò của Jinwoo, khuôn mặt của Haein đỏ ửng lên một chút.
“Xin lỗi, chúng ta …. chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó chưa?”
Cô đã phải nỗ lực rất nhiều để có đủ can đảm hỏi câu hỏi đến nỗi ngay cả cổ cô cũng đỏ lên.
“Hãy chạy đi.”
“Hả?”
Haein càng trở nên bối rối, nhưng Jinwoo vẫn nở nụ cười toe toét.
“Nếu em chạy thi với anh và giành chiến thắng, thì anh sẽ kể cho em mọi thứ.”
“Chơi xấu quá, oppa. Em thấy anh luôn dẫn đầu trong mọi cuộc đua sơ bộ mà anh tham gia.”
Jinwoo nhếch mép và đứng dậy.
“Anh sẽ trả lời em câu hỏi đó khi em chiến thắng.”
Nhưng sau đó…
“Eh…Nếu là vậy…!”
Cha Haein đã tăng cường lòng can đảm của mình thêm một lần nữa và đưa ra gợi ý khác.
“Kỷ lục cho buổi sơ khảo sắp diễn ra. Nếu em phá vỡ kỉ lục đó, anh sẽ nói cho em sự thật nhé? Được không?”
Đầu của Jinwoo cúi xuống và cố hết sức để kìm nén những tiếng cười khúc khích của mình.
‘Cho dù là lúc trẻ hay lúc trưởng thành, cô ấy vẫn rất ngây thơ.‘
Vừa nghĩ đến chuyện phá kỷ lục thế giới cho trẻ dưới 18 tuổi hôm nay, anh gật đầu, một nụ cười ấm áp tỏa sáng khuôn mặt anh.
“Được rồi, thỏa thuận vậy nhé.”
Sau khi thay đổi thành công điều kiện đặt cược, Haein cũng nở một nụ cười tỏa nắng.
‘Chà, dù sao thì mình cũng sẽ nói cho cô ấy biết mà.‘
Jinwoo quay lại và rời đi, bước đến khu vực điền kinh trong khi tiếp tục kìm nén những tiếng cười của mình.
Vào ngày đó.
Dưới ánh sáng mặt trời mùa xuân rực rỡ, kỷ lục thế giới dành cho các vận động viên nam sinh trung học phổ thông đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Và câu lạc bộ điền kinh của trường Jinwoo đã đánh bại toàn toàn cậu lạc bộ của trường trung học Hwaseong.