“Cái tên này cẩn thận thật...”
Lão biết Thanh Uyên đang ở tầng 1 Linh Hải cảnh, Khinh Linh quyền chưởng quyết là linh quyết căn bản của ông ta.
Linh quyết này dùng sức mạnh của hai tay, có thể nói là phân tâm sử dụng. Một quyền một chưởng, uy lực tương đương nhau cùng lúc bạo phát.
Võ giả bình thường khó lòng mà phòng bị được.
Thế mà Thanh Uyên lại thi triển ra linh quyết này để đối phó với Tần Ninh, không thể không nói, ông ta thật sự rất cẩn thận.
“Linh quyết kết hợp quyền với chưởng à...”
Tần Ninh mỉm cười: “Không tệ đâu, linh quyết này được đấy, nhưng không biết là ông sẽ phát huy được mấy phần thực lực!”
Chín đời chín kiếp, dù gì cũng là nhân vật cấp bậc đại đế, Tần Ninh rõ hơn ai hết linh quyết này, nhất là mấy loại linh quyết cấp thấp càng phức tạp thì càng khó khống chế.
Phân tâm sử dụng, nói thì dễ, làm mới khó.
Thanh Uyên dám thi triển linh quyết này trước mặt hắn thì khác nào múa rìu qua mắt thợ, kết cục vẫn là chết!
“Thôi, cho ông xem cái gì gọi là quyền chưởng kết hợp đây này!”
Tần Ninh nói xong thì tay trái khẽ giơ, Hổ Gầm Long Ngâm quyền lúc này đã biến thành chưởng pháp.
Tay trái liên tục huy động Phục Hổ thức, Phi Hổ thức, Nga Hổ thức, Hổ Gầm thức. Bốn quyền pháp này đã trở thành chưởng pháp.
Mà tay phải lúc này cũng chầm chậm dâng lên.
Long Hình thức, Long Trụ thức, Long Hóa thức, Hàng Long thức thì vẫn là quyền pháp.
Nhưng điều khác biệt chính là, một bên Hổ khí thế mạnh mẽ cuồng bạo mang theo khí thế bá vương!
Mà một bên kia là Rồng cuộn chín tầng trời, hư ảo vô thực, uốn lượn như nước.
Màn này kết hợp lại khiến Tần Ninh cũng hoàn toàn biến đổi.
Một khắc đó, Tần Ninh tạo cho tất cả một loại ảo giác, không phải một võ giả Kinh Môn cảnh nữa mà là một vị tông sư võ học đang thi triển võ kỹ một cách thuần thục và hoàn mỹ.
“Trái xuất hổ, phải động rồng!”
Nhìn thấy cảnh này, Hoang Ngọc Trạch bỗng biến sắc.
“Đây là... Hổ Gầm Long Ngâm quyền đã thất truyền từ lâu... Sao thằng nhãi này lại?”
Hoang Ngọc Trạch là cường giả Linh Hải cảnh nên kiến thức cũng phong phú hơn nhiều.
Tương truyền rằng hàng chục ngàn năm về trước, Cửu U đại lục đã xuất hiện một tôn giả chính là Cửu U Đại Đế.
Người này có thiên phú dị bẩm, chính là tông sư đỉnh cao võ học.
Sau này đã tự tạo ra một loại pháp quyết luyện thể, chính là Hổ Gầm Long Ngâm quyền. Nó giúp võ giả chín cửa cảnh giới có thể nhanh chóng mở ra chín cửa, nâng cao cảnh giới, đạt đến Linh Hải cảnh.
Nhưng pháp quyết này đã thất truyền rồi cơ mà!
Một thiếu niên 16 tuổi như Tần Ninh sao lại biết chứ?
Mà lại còn thi triển hết sức thành thạo.
Đây thật sự khiến người ta hết sức kinh sợ!
Nhưng lúc này, Tần Ninh thi triển phàm quyết này ra là để giết người. Cho dù Thanh Uyên có là tầng 1 Linh Hải thì hắn cũng không sợ!
“Muốn chết!”
Bị một thiếu niên 16 tuổi khinh bỉ như vậy, Thanh Uyên giận dữ vô cùng.
Hai tay ông ta múa quyền rồi đánh ra.
Trái quyền phải chưởng, vừa hay tương phản với Tần Ninh.
Ầm....
Hai bóng người va vào nhau, giây phút ấy, tiếng nổ vang lên ầm ĩ ở ngoài cửa Tần phủ.
Từng tấc đất rơi vỡ, đá bụi bay đầy trời.
Sao rồi?
Lúc này, đến cả Hoang Ngọc Trạch còn không nhận ra được. Lão cứ tưởng thế trận là một bên áp chế bên kia, nhưng giờ lão lại không dám chắc là Thanh Uyên có thắng hay không.
Soạt...
Tiếng ma sát với mặt đất vang lên, một bóng người nhanh chóng lùi về sau, nhìn kỹ thì thấy là Tần Ninh.
Lúc này, trường bào trắng tinh khiết của Tần Ninh đã nhuốm bụi, máu tươi trải khắp.
Thấy cảnh này, người nhà họ Tần không khỏi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng!
Thua rồi sao?
Nói ra cũng đúng, Tần Ninh chỉ mới ở cảnh giới cửa thứ tám, còn đối thủ là tầng 1 Linh Hải cảnh!
Thắng được? Mới là kỳ tích đấy!
Nhưng lúc này, Hoang Ngọc Trạch lại chau mày, thần sắc trở nên không ổn định.
Trong lòng lão có một dự cảm không lành.
Khi bụi tan hết, một dáng người cao ngạo đứng đó, chính là Thanh Uyên.
“Thanh huynh...”
Thấy Thanh Uyên vẫn ổn, Lâm Chiến Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Những một khắc sau, Lâm Chiến Thiên lại há hốc mồm, mắt như lồi ra.
Chỉ thấy trước ngực Thanh Uyên có dấu ấn của chưởng và quyền, khiến hai bên ngực hoàn toàn vỡ nát, lộ ra hai cái hố lớn.
Máu tươi đó chảy xuống đất.
Lại nhìn sang Tần Ninh, tất cả mới biết vết máu kia không phải của hắn, mà là của... Thanh Uyên!
Lúc này cả người Thanh Uyên dính đầy máu rồi ngã xuống đất.
Chết rồi!
Một cường giả tầng 1 Linh Hải cảnh đã chết như vậy đấy!
Cảnh này thật sự quá kinh người.
“Đến lượt ông rồi đấy!”
Lúc này Tần Ninh bước ra, nhìn Hoang Ngọc Trạch, cười nhạt: “Hoang Ngọc Trạch đúng không? Thành chủ thành Bắc Hoang?”
Nhìn nụ cười của Tần Ninh, Hoang Ngọc Trạch cảm thấy nó còn đáng sự hơn cả nụ cười của Tử thần.
“Không đánh nữa!”
Hoang Ngọc Trạch đột nhiên xua tay.
“Lăng Thế Thành, lợi ích chỗ ông, ta không lấy nữa đâu. Chuyện nội bộ thành Lăng Vân này các ông tự xử đi!”
Lúc này Hoang Ngọc Trạch lại nảy sinh ý muốn lui bước.
Một cường giả tầng 1 Linh Hải cảnh thế mà lại sợ!
“Sợ cái gì thế?”
Tần Ninh vẫn cười như cũ: “Ban nãy ông giận lắm mà? Muốn giết ta mà? Giờ ta cho ông cơ hội đó!”
“Tần công tử, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến ta, giờ ta sẽ rút lui ngay đây”.
Hoang Ngọc Trạch cười nịnh.
Thấy Hoang Ngọc Trạch như vậy, tất cả đều sửng sốt.
Một cường giả tầng 1 Linh Hải cảnh lại ... xin xỏ một thiếu niên tám cửa thứ 8?
Chuyện này truyền ra thì ai dám tin?
Rút lui?
Lăng Thế Thành lúc này chỉ thấy đắng lòng.
Khốn nạn, sao Tần Ninh lại mạnh đến mức này?
“Rút lui?”
Tần Ninh bật cười.
Nhưng chỉ có đám Tần Hâm Hâm mới hiểu, Tần Ninh mỉm cười, tức là Hoang Ngọc Trạch... phải chết.
“Muốn rút lui phải không?”
Tần Ninh nhếch miệng, bước ra, đáp: “Tiếc là, đã quá muộn!”
Nói xong, hắn bước ra, tay trái thành quyền, tay phải thành chưởng.
“Khốn kiếp!”
Hoang Ngọc Trạch sầm mặt lại, hét lên: “Ngươi thật sự cho là ta sợ ngươi chắc?”
“Không phải à?”
Tần Ninh khí thế bức người, không cho Hoang Ngọc Trạch cơ hội chuyển mình.
Hoang Ngọc Trạch này nhìn thấy lợi ích thì đến tham gia, giờ đánh không lại thì bỏ chạy?
Trên đời này làm gì có chuyện dễ thế?
Bùm...
Một quyền đánh ra, một chưởng huy động, quyền chưởng giao thoa, lúc này quyền ấn và chưởng ấn tạo thành một bài công kích cực kỳ phức tạp.
Đây là biểu hiện cùng cực của sức mạnh.
Tần Ninh phát huy tất cả sức lực của cảnh giới cửa thứ 8 ra, không bỏ lỡ một tia nào.
“Hoang Minh ấn, Địa ấn!”
Hoang Ngọc Trạch vung tay, một ấn ký đánh về phía mặt đất.
Ấn kí đó đánh vào ngay dưới chân Tần Ninh.
Nhưng thấy thế thì Tần Ninh chỉ mỉm cười.
“Linh quyết không tệ, nhưng tiếc là thi triển quá yếu!”
Hắn nói vậy thì Hoang Ngọc Trạch như muốn thổ huyết.
Lão đường đường là tầng 1 Linh Hải cảnh, tu luyện Hoang Minh ấn mười mấy năm liền, thế mà lại bị một thiếu niên 16 tuổi phê phán.
Thật sự quá đáng giận.
“Để xem ngươi che thế nào!”
Địa ấn đã được đánh ra, bắn xuông dưới chân Tần Ninh. Ánh sáng tỏa ra tứ phía, vây quanh Tần Ninh.
“Ấn ký quèn này thì có ích gì?”
Tần Ninh chỉ bĩu môi cười, vung chưởng, côn mảnh xuất hiện.
Xoẹt...
Cây côn mạnh mẽ đánh xuống đất, lúc ấy, ánh sáng của Địa ấn lập tức vụt tắt.
Giống như là... một võ giả đang bộc phát bị người ta tìm được Mệnh Môn rồi đánh cho một côn chí mạng vậy. Ấn ký đó đã không thể phát huy tác dụng được nữa.