TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 304: GIẾT CHẾT KHÔNG THA


"Đây là gì?"

Cho dù Lan Tiếu có hiểu biết rộng, thì lúc này ông ta cũng phải sửng sốt.

“Đây cũng là một trong sáu thể chất hàng đầu”, Thạch Kinh Lôi kinh ngạc không thôi.

"Trảm!"

Trong phút chốc, Diệp Viên Viên bắt đầu công kích, roi dài vung lên.

"Hoàng thể!"

Đột nhiên, gần như cùng một lúc, hai vị hoàng đế đều thốt lên.

Khí tức của Diệp Viên Viên toát ra lúc này, bất ngờ lại chính là hoàng thể.

Hoàng thể, một trong sáu thể chất hàng đầu.

Ôi trời ơi!

Cả hai hoàn toàn choáng váng.

Hoàng thể, trên toàn bộ Cửu U đại lục cũng chính là một tồn tại vô cùng hiếm có.

Nếu nói cứ một tỷ người mới tồn tại được một người có thánh thể, thì hoàng thể ở trên toàn bộ Cửu U đại lục này, chỉ sợ rằng cũng không tìm được mấy người.

Tần Ninh vui vẻ nói: "Chỉ là thánh thể mà thôi, còn dám huênh hoang trước mặt ta?"

Bộ dáng Tần Ninh bày ra lúc này rất khó ưa.

Nhưng hắn nói không sai.

Thiên tài hoàng thể cũng cam tâm tình nguyện làm tỳ nữ của hắn, Tần Ninh này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

"Cút!"

Diệp Viên Viên trầm giọng quát, cây roi dài trong tay vung lên, quấn chặt trường kiếm của Mộc Phong Tiêu.

Keng…

Thanh trường kiếm bị cuốn lên cao, cả người của Mộc Phong Tiêu cũng ngay lập tức bị Diệp Viên Viên kéo gần lại rồi đập xuống đất.

"Đáng chết".

Mộc Phong Tiêu thấp giọng nguyền rủa, vừa định gượng dậy, thì cây roi dài đang quấn lấy linh kiếm của gã đã lao thẳng vào cổ họng gã.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần gã nhúc nhích thì gã chắc chắn sẽ chết.

"Dừng tay!"

Mộc Phong Tiêu nhìn về phía Mộc Vấn Phong và Mộc Vấn Vũ, đột nhiên quát lên.

Sắc mặt của gã vô cùng khó coi, trong lòng thì tràn đầy tức giận.

Nhanh chóng bị Diệp Viên Viên đánh bại, thân là một trong cửu tài vạn giới, gã cảm thấy vô cùng mất mặt.

"Điện hạ!"

"Điện hạ!"

Mấy người Mộc Vấn Phong và Mộc Vấn Vũ vội vã chạy đến.

“Còn tiến tới một bước nữa thì ta sẽ giết gã”, Diệp Viên Viên lãnh đạm nói.

Hoàng thể đã được mở ra, Diệp Viên Viên giờ phút này đang ngự trị trên đỉnh cao, lạnh lùng bức người.

"Dừng tay lại!"

Dương Khởi Nguyên cuối cùng cũng đã lên tiếng.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, Dương Khởi Nguyên hờ hững nói: "Tần Ninh, mau thả người".

Một lời này thốt ra với giọng điệu vô cùng cao ngạo, rõ ràng là muốn ra lệnh.

"Thả người?"

Tần Ninh cười nói: "Ngươi là cái thá gì, ngươi bảo ta thả người thì ta phải thả người sao?"

Lời vừa nói ra, không gian liền chìm vào yên lặng.

Hai vị hoàng đế Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi hoàn toàn chết lặng.

Sự cuồng vọng, tự phụ, bất kể hậu quả của Tần Ninh đã hoàn toàn khiến cho bọn họ kinh ngạc.

Tên này thực sự không có vẻ gì là sợ chết.

"Có vẻ như ngươi không hề biết mình đang xúc phạm tới ai".

Dương Khởi Nguyên nhàn nhạt nói: "Thân là thượng quốc, quốc lực hùng hậu của thượng quốc Mộc Diệp có thể dễ dàng tiêu diệt đế quốc Bắc Minh".

"Nếu ngươi dám giết Mộc Phong Tiêu, thì không chỉ thượng quốc Mộc Diệp xuất binh chinh phạt đế quốc Bắc Minh, mà thượng quốc Linh Ương ta cũng sẽ xuất binh chinh phạt đế quốc Bắc Minh, đến lúc đó..."

"Ngươi câm miệng đi!"

Tần Ninh đột nhiên lên tiếng.

"Ta đã nói, cho dù các ngươi tới từ thượng quốc hay cương quốc, nếu như chọc giận ta, ta đều sẽ giết chết không tha".

"Đừng nói là một hoàng tử, cho dù quốc chủ thượng quốc Mộc Diệp đang ở đây, nếu như dám khiêu khích ta, ta cũng sẽ giết chết không tha".

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Dương Khởi Nguyên, Mộc Phong Tiêu và Mộc Dung Nhi đều cực kỳ khó coi.

Tần Ninh này thực sự không hiểu được sự đáng sợ của một thượng quốc.

"Thái tử Dương, tên nhãi nhép này chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Hắn không biết khoảng cách giữa đế quốc và thượng quốc chênh lệch đáng sợ như thế nào. Hoàng tử ta không tin hắn dám giết ta!", Mộc Phong Tiêu trầm giọng quát lên.

"Ngươi thực sự không tin?"

Tần Ninh cười nói: "Vậy ta cho ngươi xem".

"Viên Viên, trảm!"

“Vâng!”, Diệp Viên Viên gật đầu.

"Dừng tay!"

"Dừng tay!"

Ngay lúc đó, hai tiếng quát phẫn nộ đột nhiên vang lên.

Dương Khởi Nguyên những muốn ra tay, nhưng đã quá muộn.

Soạt một tiếng vang lên, linh kiếm đã xuyên thẳng qua cổ họng của Mộc Phong Tiêu, máu trào ra dữ dội, Mộc Phong Tiêu ngay lập tức ngã xuống đất.

Gã còn muốn nói, nhưng gã đã không thể nói thêm được lời nào nữa.

"Tiêu nhi..."

Một tiếng gầm giận dữ giống như tiếng gầm của sư tử vang lên, một bóng người xuất hiện ngay lập tức, vung tay tung ra một chưởng.

Bang…

Diệp Viên Viên chịu không nổi một chưởng này, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu, thân thể bật ra phía sau.

Cảnh giới Địa Võ!

Tiếng quát thứ hai phát ra từ một vị cường giả cảnh giới Địa Võ.

"Mộc Thanh Phong!"

Nhìn thấy người tới, Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi nín thở nhìn nhau, sau đó không ngừng lùi lại phía sau.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt của Tần Ninh vẫn vô cùng lạnh lùng.

"Tiêu nhi..."

Mộc Thanh Phong xuất hiện, nhìn thi thể trên mặt đất, đôi tay khẽ run lên.

"Mộc thúc thúc..."

Dương Khởi Nguyên chắp tay hành lễ.

Gã cũng không ngờ rằng Tần Ninh thực sự sẽ giết người như lời hắn nói, không cho người khác bất kỳ một cơ hội nào.

Tên này thực sự ngu ngốc đến mức khó tin thế sao?

Hắn không biết rằng mình đã giết chết một hoàng tử sao? Hơn nữa người đó còn là hoàng tử của một thượng quốc.

"Ta sẽ giết ngươi!"

Trầm giọng quát lớn, giờ phút này Mộc Thanh Phong đang cực kỳ phẫn nộ.

Toàn thân ông ta đằng đằng sát khí.

Thân là quốc chủ thượng quốc Mộc Diệp, lại là cường giả cảnh giới Địa Võ tầng 4, khí thế bá đạo của ông ta lúc này không ai có thể ngăn cản.

"Giết ta, ông còn chưa đủ tư cách".

Tần Ninh thờ ơ nói: "Công tử ta giết người từ trước đến giờ không nhìn thân phận, dám chọc giận ta, ta bất kể các người là hoàng tử hay quốc chủ".

"Ta đều sẽ giết không tha".

Khi mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều bị sốc.

Tần Ninh này thật sự không sợ chết hay sao?

Đứng trước mặt hắn chính là quốc chủ của một thượng quốc.

Đây là nhân vật cao hơn cả mười vị bá chủ của mười đế quốc hàng đầu.

Cảnh giới Địa Võ tầng 4, trong số các quốc gia trên Cửu U đại lục, tuyệt đối là tồn tại uy vũ bậc nhất.

"Được được được".

Mộc Thanh Phong lặp lại ba lần, sau đó cười nói: "Nhóc con, ta thấy ngươi... tất cả các ngươi, hôm nay đều đừng hòng sống sót rời đi".

Soạt soạt soạt...

Đột nhiên, thanh âm xé gió lại vang lên.

Đại đội của thượng quốc Mộc Diệp đều đã kéo tới.

Mấy trăm bóng người, lúc này nhìn kỹ, đều là cường giả cảnh giới Linh Phách.

Đây chính là quốc lực cường đại của thượng quốc, tại đế quốc Bắc Minh, cảnh giới Linh Phách đã là tồn tại đỉnh cấp.

Nhưng đối với thượng quốc, cảnh giới Linh Phách chỉ nằm ở tầm trung.

Đây cũng chính là sự chênh lệch.

Soạt soạt soạt...

Không lâu sau, những bóng người khác lại xuất hiện.

"Phụ hoàng!"

Nhìn thấy những người vừa tới, Dương Khởi Nguyên nhanh chóng đi về phía người đàn ông trung niên dẫn đầu, chắp tay hành lễ, thì thầm điều gì đó.

Người đàn ông trung niên nghe xong thì hơi biến sắc, lập tức nhìn xoáy vào Tần Ninh.

"Mộc Thanh Phong, quốc chủ thượng quốc Mộc Diệp".

"Dương Thiên Thủ, quốc chủ thượng quốc Linh Ương".

Lúc này, cả Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đều rụt cổ lại.

Thân là hoàng đế của đế quốc, nhưng thân phận của họ cũng chỉ giống như những người hầu trước mặt Mộc Thanh Phong và Dương Thiên Thủ.

Thượng quốc có quốc lực hùng mạnh, đế quốc hoàn toàn không thể sánh được.

Ngay cả mười đế quốc hàng đầu cũng kém hơn cả thượng quốc thấp nhất, chứ đừng nói đến việc so sánh với thượng quốc Mộc Diệp và thượng quốc Linh Ương, các thượng quốc nằm trong hàng ngũ bảy thượng quốc hàng đầu.

Hơn nữa, thượng quốc Linh Ương là do hậu nhân của thiên tướng Linh Uyên phát triển nên.

Thiên tướng Linh Uyên là ai? Là vị thiên tướng quyền lực nhất dưới trướng của Minh Uyên đại đế, người đứng đầu 18 thiên tướng. Lần này, Tần Ninh đã xong đời!

Đọc truyện chữ Full