TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 311 “NGƯƠI HỎI TA, TA BIẾT HỎI AI?”  

Thương Nhất Tiếu cùng mấy chục võ giả cảnh giới Linh Phách, Linh Luân đi theo, mất kiên nhẫn nói: “Tần Ninh này đang chơi lão tổ mà!”

“Câm miệng!”

Thương Hư trầm giọng quát: “Ngươi thì biết cái gì? Ngoan ngoãn đi theo ta đi. Đế quốc Thương Nghiễm có bị diệt hay không chỉ dựa vào một suy nghĩ của ngài ấy thôi, hiểu không?”

Sao cơ!

Thương Nhất Tiếu nhìn lão tổ nhà mình, mắt chữ A mồm chữ O!

Chỉ dựa vào một suy nghĩ của Tần Ninh?

Không thể nào!

Tên nhóc này chỉ là loại học được mấy món tà ác ở đâu ra, điều khiển được lọng che trời mà thôi, sao có thể ghê gớm thế được?

“Mệnh lệnh cho người phía sau phải cẩn thận, không được làm ảnh hưởng đến Tần công tử, nếu không thì chết hết đi”.

“Lão tổ...”

Thương Nhất Tiếu lại sững sờ.

Lão tổ làm vậy là đối xử với Tần Ninh như ông trời rồi.

“Bá chủ, lão tổ nói sao ạ?”

Một vị tướng quân của đế quốc Thương Nghiễm nóng lòng hỏi.

Bọn họ đã đi theo bốn người Tần Ninh mười ngày rồi, ngày nào lão tổ cũng quỳ đi trước, ngày nào bọn họ cũng phải nín thở đi theo, thế này đúng là không phải cách mà!

“Cẩn thận, không được làm kinh động đến Tần Ninh, nếu không sẽ phải chết!”

“Sao cơ?”, tướng quân kinh ngạc nói: “Tần Ninh đó chỉ dựa vào địa hình nên mới đối phó được nhóm La Thông Thiên và Dương Thiên Thủ. Giờ hắn đã rời khỏi cái nơi ấy rồi, không còn khả năng gì nữa, sao lão tổ lại...”

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”

Thương Nhất Tiếu cũng mù mờ.

Bốn người đi trước, nhóm người đế quốc Thương Nghiễm lục tục đi theo sau.

Hôm nay, mặt đất dưới chân họ bỗng nhiên đổi màu.

Vốn là đầm lầy, lúc này lại thành một màu đen tuyền, nhìn cực kỳ mơ hồ, giống như cơn mưa to trời giáng vậy.

“Đây là khu vực Đông Thiên sao?”

Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên nhìn phía trước thì hơi thay đổi sắc mặt.

Khu vực Đông Thiên khác hoàn toàn những gì bọn họ tưởng tượng.

Cái vùng u ám này cùng mặt đất cháy đen phía trước khiến người ta rất áp lực.

Nơi này gần như chẳng phù hợp với Vạn Linh vực.

Núi Bắc Uyên, sông Tây, khe Nam Thiên giống như một động tiên vậy, còn nơi này thì tràn đầy khí u ám đang điên cuồng dao động.

“Không sai, chính là nơi này!”

Tần Ninh nhìn phía trước, thở ra nhẹ nhõm.

“Công tử, nơi này... u ám quá...”

Vân Sương Nhi không khỏi rùng mình.

“Trong Đông Thiên có rất nhiều linh thú, nơi này là thiên đường của linh thú, bọn chúng chém giết lẫn nhau khiến cho địa hình và ngoại hình khác hẳn ba nơi kia”.

“Nhưng cũng vì thế mà bảo bối ở đây là những thứ ba nơi kia không có”.

Tần Ninh nhìn phía trước, cười nói: “Được rồi, đừng lo nữa, tiếp tục xuất phát thôi, đi hội hợp với nhóm Minh Ung và Thiên Ám đã”.

Bốn người một bò đi vào dãy núi với đất đen sì, sương mù vây quanh. Nơi này khiến người ta cảm thấy rất áp lực.

Nhưng khi bọn họ đang đi thì phía trước truyền đến những âm thanh huyên náo.

Bọn họ xuất hiện trước mặt nhóm Tần Ninh.

“Đây là người của thượng quốc Thương Long...”

Ông què nói nhỏ bên tai Tần Ninh.

Mấy người đó mặc tường bào màu xanh, toát ra một loại ngạo khí khác thường.

“Thượng quốc Thương Long...”

Tần Ninh hình như nhận ra.

Hình như Thiên Tử có hôn ước với một công chúa của thượng quốc Thương Long thì phải.

Nhưng lại bị hắn giết.

Mà lúc này, trong nhóm người có một bóng người cực kỳ xinh đẹp.

Mặc áo xanh quần ngắn, đôi chân dài thẳng tắp bóng bẩy, khiến người ta mê đắm.

Cô gái đó có làn da trắng nõn, dưới đôi mắt hai mí là sóng mũi dọc dừa cực kỳ tinh xảo, đúng là mỹ nữ tuyệt sắc.

“Ngươi là...”

Cô gái nhìn Tần Ninh, do dự một lúc.

“Công chúa điện hạ, hắn là Tần Ninh của đế quốc Bắc Minh”.

“Tần Ninh?”

Long Nguyệt Nhi sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, ánh mắt tràn đầy sát khí.

“Vây chúng lại!”

Cô ta vung tay, lập tức có mấy chục người vây bốn người Tần Ninh lại, khí thế bừng bừng.

“Tần Ninh, ngươi có biết ta là ai không?”

Long Nguyệt Nhi tỏa ra sát khí, sắc mặt lạnh lẽo.

“Cô? Ta chịu...”

“Ngươi...”, Long Nguyệt Nhi hừ lạnh: “Ta chính là Long Nguyệt Nhi, công chúa của thượng quốc Thương Long. Vậy giờ ngươi đã biết ta là ai chưa?”

“Long Nguyệt Nhi...”

Tần Ninh lẩm bẩm, rồi cười nói: “Cho nên là...”

Cho nên là?

Long Nguyệt Nhi đã hoàn toàn tức giận.

Tần Ninh này rõ ràng là cố ý.

Đọc truyện chữ Full