“Bây giờ, muội muội của ta muốn gặp hắn. Ngươi giết hắn thì ta làm thế nào để cho muội ấy gặp?”, Minh Lãng Hiên nặng nề nói.
Cảnh Khánh Phong cười giễu nói: “Minh Lãng Hiên, ngươi phải nhớ kỹ, đại ca ta coi trọng Minh Thanh Thanh là phúc phận cô ta tu được từ đời trước. Người phụ nữ ngu ngốc này mà không nghĩ thông thì hôn sự hai nước chúng ta sẽ biến thành tang sự, đến lúc đó…”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Minh Lãng Hiên trông rất khó coi.
“Cảnh Khánh Phong, ngươi gây ra chuyện lớn rồi!”
“Chuyện lớn?”, Cảnh Khánh Phong cười giễu nói: “Hôn lễ hôm nay, phụ hoàng ta sẽ tuyên bố, dấy binh tấn công đánh những đế quốc lớn còn lại tới giờ, đến lúc đó, không còn cái tên 10 đế quốc lớn nữa rồi”.
“Ta chỉ giết một con chó bên cạnh Tần Ninh mà thôi, Tần Ninh đó có bản lĩnh làm gì được ta?”
“Chỉ là một thằng nhãi của đế quốc Bắc Minh, muốn dương oai giễu võ ở thượng quốc Cảnh Thiên sao, nằm mơ!”
Nghe vậy, Minh Lãng Hiên vô cùng tức giận.
Cảnh Khánh Phong quá ngông cuồng, sớm muộn cũng sẽ gây ra tai họa: “Ngươi yên tâm, hôm nay nếu Tần Ninh đưa người của mấy đế quốc lớn kia tới gây chuyện thì ta đảm bảo hắn sẽ không còn đường mà trở về. Bốn phía hoàng cung, chưa nói tới cấm vệ quân, chỉ tính riêng cao thủ cảnh giới Địa Võ đã hơn trăm vị, chỉ dựa vào mấy đế quốc lớn thì tính là cái thá gì?”
“Nhưng, nói thật lòng, ta cũng thật muốn xem, giết con chó của hắn thì thằng nhãi này có thể bình tĩnh, thản nhiên tới giương oai diễu võ như ngươi nói không!”
“Vậy à?”, một giọng nói từ trên trời vọng xuống, lạnh lùng nói: “Trong mắt ta, ngươi cũng chẳng là cái thá gì cả?”
Âm thanh ầm ầm vang lên, bóng dáng ấy hạ xuống đất.
Mặt đất nứt ra thành từng tầng đổ nát.
Tần Ninh lúc này đứng trước cửa cung, nhìn những người qua lại ở đây, ánh mắt lạnh lùng.
Một thân áo trắng nhiễm tro bụi, tóc dài tán loạn, đôi mắt đục ngầu hằn những tia máu, Tần Ninh nhìn như một kẻ điên.
“Tần Ninh, không ngờ ngươi cũng dám đến đây!”
Thấy Tần Ninh xuất hiện, sắc mặt Cảnh Khánh Phong trở nên lạnh lùng.
Soạt soạt soạt...
Mười mấy bóng người đồng loạt xuất hiện vây quanh Tần Ninh.
Ầm...
Mà lúc này, bầu trời cũng vang lên tiếng nổ.
Có bốn người từ trên trời hạ xuống, nâng một cỗ quan tài, thần sắc nghiêm túc.
“Đó là ai vậy?”
“Hình như là hoàng đế Minh Ung của đế quốc Bắc Minh, kia hình như là hoàng đế Vân Khánh Tiêu của đế quốc Vân Lam thì phải”.
“Hai vị đế vương mà khiêng quan tài làm gì?”
“Vậy thiếu niên kia là ai nữa?”
“Ai thèm quan tâm hắn là ai chứ. Ngày đại hỉ thế này mà dám khiêng quan tài đến trước cửa hoàng cung thượng quốc Cảnh Thiên thì đúng là muốn chết mà”.
Cảnh Khánh Phong lúc này bước ra, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
“Không ngờ ngươi thật sự dám đến!”
Cảnh Khánh Phong bật cười nói: “Sao? Khiêng quan tài của thằng mập đã chết đó à?”