“Lãnh thổ của mười đại đế quốc đó vô cùng quan trọng, thượng quốc chúng ta sao có thể đứng nhìn chứ?”
Lời này nói ra, mọi người cũng gật đầu.
“Không biết các vị có mặt ở đây, có ai muốn tham gia cùng chúng ta, xuất binh thảo phạt đế quốc Thương Nghiễm không?”
Cảnh Khoát nói xong thì nhìn mọi người ở đây.
Đây là một lời tuyên thệ, thể hiện quyền uy của thượng quốc Cảnh Thiên.
Dù sao sau khi Cảnh Thượng gia nhập Xích Vân tông thì thượng quốc Cảnh Thiên sẽ có một tông môn chống lưng cho.
Mà Xích Vân tông mạnh mẽ này chỉ đứng sau một vài thế lực tông môn hạng nhất kia thôi.
“Ta muốn!”
Một vị quốc chủ thượng quốc đứng dậy, kích động nói: “Ta muốn cùng thượng quốc Cảnh Thiên mở mang bờ cõi!”
“Ta cũng muốn!”
“Ta cũng muốn!”
Từng người từng người đứng dậy tỏ ý.
Các thượng quốc và đế quốc cũng tỏ thái độ.
Lúc này, chỉ có sáu đại thượng quốc là chưa lên tiếng.
“Ta đương nhiên là ủng hộ Cảnh huynh rồi”.
Minh Già Vân đứng dậy chắp tay cười nói.
Thượng quốc Cảnh Thiên vốn đã đứng hàng thứ ba trong số bảy đại thượng quốc, chỉ đứng sau thượng quốc Kim Càn và thượng quốc Thánh Nguyệt. Nhưng lần này, Cảnh Thiên được trưởng lão Xích Thiên Vũ của Xích Vân tông nhận làm đệ tử, tương lai chắc chắn sẽ là thiên chi kiêu tử rực rỡ chói mắt.
Thượng quốc Đại Minh và thượng quốc Cảnh Thiên liên hôn, rồi lại liên thủ, tương lai chắc chắn sẽ là bá chủ một phương.
“Thượng quốc Thương Long của ta đương nhiên sẽ rất vui nếu được tham gia!”, Thương Bắc Huyền cũng đứng dậy mỉm cười nói.
Hai đại thượng quốc đã ủng hộ thượng quốc Cảnh Thiên.
Lúc này chỉ có thượng quốc Kim Càn, thượng quốc Thánh Nguyệt và thượng quốc An Lăng là chưa lên tiếng.
Còn thượng quốc Linh Ương thì coi như chỉ còn cái danh, nội bộ loạn lạc, hôm nay chẳng có ai đến. Quốc chủ An Thiên Mệnh của thượng quốc An Lăng đứng dậy: “Chuyện hợp tác này trước giờ đều cần sự cân nhắc và tính toán kỹ lưỡng. Chuyện này cần mưu tính sâu xa, chúng ta tham gia vào thì quân số sẽ rất loạn, khó bề quản lý. Cho nên mọi người nên thương thảo tỉ mỉ hơn rồi mới quyết định!”
“Thương thảo tỉ mỉ?”
Cảnh Khoát cười ha ha nói: “Chuyện này, thượng quốc Cảnh Thiên chúng ta đã tính toán từ rất lâu rồi, chỉ cần các vị gật đầu đồng ý thôi”.
Lời này nói ra, An Thiên Mệnh liền im lặng.
Kim Ngọc Long và Thánh Minh Hoàng vẫn không nói gì như trước.
“Hai vị thì sao?”
Ánh mắt của Cảnh Khoát rơi lên người Kim Ngọc Long và Thánh Minh Hoàng.
Ý kiến của hai người này mới là quan trọng nhất.
“Chỉ cần hai vị đồng ý hợp tác thì giang sơn xã tắc này sẽ là của chúng ta”.