Con đường võ đạo là luôn theo đuổi thực lực lớn mạnh hơn, tuổi thọ cao hơn, may mắn nhiều hơn. Dường như ở bên cạnh Tần Ninh đều có tất cả những điều này.
Tần Ninh nhìn mặt sông, lại nói: “Sông Đại Hoang, giao long răng xanh, linh thú cấp 9, có thể có linh trí như thế, mấy vạn năm qua đi vẫn chưa từng cạn lòng trung thành với chủ nhân. Đây là điều mà nhiều người còn không làm được…”
“Lòng trung thành đó xứng đáng để ta nói chuyện với nó!”
Tần Ninh lại hờ hững nói.
Càng nghe mấy lời này, mấy người càng cảm thấy khó hiểu.
Giao long răng xanh, chính là lời đồn từ mấy vạn năm trước. Rốt cuộc, thú cưỡi của tôn giả Đại Hoang có linh thú cấp 9 này hay không còn chưa chắc, huồng hố, cho dù có thì qua mấy vạn năm rồi, giao long răng xanh đó sợ là sớm hóa thành bùn đất trong lòng sông.
Nói chuyện?
Thần giao sao?
Tần Ninh lại không nói nhiều, duy chỉ có Thương Hư đứng cạnh Tần Ninh là cung kính cúi đầu trước sông Đại Hoang.
Tần Ninh nói chuyện, người bên cạnh nghe chỉ cảm thấy huyễn hoặc khó tin, nhưng Thương Hư thì lại hiểu rõ, đây không phải là huyễn hoặc, mà từng lời Tần Ninh nói đều có căn cứ.
Người khác không hiểu, thậm chí cười giễu, đó là ngu muội vô tri.
Dù sao, ánh mắt của thế nhân thì sao có thể ngờ được có người sống 9 đời, mà mỗi một đời, mỗi một kiếp đều là nhân vật vô thượng chấn động thiên hạ?
“Tần Ninh, lăn ra đây!”
Một tiếng quát bỗng vang lên.
Một nhóm mười mấy người trước lều, khí thế hùng hổ.
Ba người đi đầu phong độ phi phàm, giơ tay nhấc chân đều toát lên quý khí.
“Những kẻ gây chuyện lại tới rồi…”, Thánh Minh Hoàng lúc này chỉ biết cười khổ.
Giết hoàng tử của cương quốc Tam Dương, mà cương quốc Tam Dương có thể bỏ qua chuyện này thì đó mới là điều khó tin.
“Tìm công tử nhà ta có việc gì?”
Vân Sương Nhi đi ra, hừ một tiếng nói.
Sự xuất hiện của Vân Sương Nhi khiến ba người Dương Thiên Thương cảm thấy kinh ngạc.
Vân Sương Nhi đẹp như một bông hoa sen, thanh thuần, mang theo vẻ thánh thiện, nhan sắc động lòng người, chẳng trách mà Dương Dũ lại không nhịn được tới bắt chuyện.
Nhưng, chỉ là bắt chuyện thôi mà lại mất mạng thì không hề hợp lí chút nào.
“Không có chuyện của ngươi, con nhóc, cút sang một bên!”
Dương Tuyệt trông rõ không còn kiên nhẫn, hừ một tiếng, sải bước lên, đánh một chưởng về phía Vân Sương Nhi.
“Hừ!”
Lúc này, Vân Sương Nhi điều động chân nguyên trong cơ thể, cùng đánh ra một chưởng, đón đòn đánh của đối phương.
Bùm…