Dương Thiên Thương lên tiếng, một bóng người phía sau sải bước lên tốc độ cực nhanh, giết về phía Vân Sương Nhi.
Lúc này, không ai ngờ, sau khi hai người Dương Tuyệt không đánh được thì Dương Thiên Thương lại hạ lệnh cho kẻ khác ra tay.
Lão Lạc kia toàn thân tỏa ra hơi thở mạnh mẽ, sải bước lên, bàn tay đã hóa thành vuốt vồ lấy Vân Sương Nhi.
“Hỏng bét!”
Thiên Động Tiên và Thương Hư nhìn thấy vậy liền biến sắc mặt.
Nhưng lúc này đã không kịp ngăn cản nữa.
Bụp…
Một âm thanh nặng nề vang lên, Vân Sương Nhi ngưng tụ hỗn độn thể, trong chớp mắt phòng thủ. Nhưng lão Lạc kia chính là cao thủ cảnh giới Địa Võ, bỗng chốc ra tay, tấn công vô cùng bá đạo.
“Phụt…”
Vân Sương Nhi lùi về sau, phun ra một ngụm máu tươi, cả người nhếch nhác không thôi.
Sắc mặt cô ấy trắng bệch, liên tục nôn ra mấy ngụm máu tươi.
“Cái giống vô sỉ!”
Diệp Viên Viên bước nhanh tới, dìu Vân Sương Nhi, kiểm tra kỹ càng vết thương của cô ấy rồi không nhịn được nặng nề quát lên.
“Đối địch với cương quốc Tam Dương ta, Thánh Minh Hoàng, ta thấy thượng quốc Thánh Nguyệt của ông chán sống rồi!”
Dương Thiên Thương lúc này đứng tại chỗ lạnh lùng nói.
Dựa vào thực lực cảnh giới Linh Phách tầng 5 của hắn thì lúc này cũng không dám thử.
“Có chuyện gì vậy? Không thể yên tĩnh một lát sao?”
Một giọng nói hờ hững chợt vang lên: “Khó có dịp ngồi tán gẫu ở đây mà lại ồn ào lên, phiền quá!”
Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới.
Thấy Vân Sương Nhi sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, Tần Ninh đi tới đưa tay ra.
“May mà tu hành Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, nếu không thì kinh mạch đã bị đứt hết rồi”.
Tần Ninh xoa nhẹ lên mái tóc của Vân Sương Nhi, yêu chiều nói: “Cô nhóc, đừng cậy mạnh thế chứ!”
“Công tử, tên khốn nạn này đánh không được lại gọi cảnh giới Địa Võ bắt nạt Sương Nhi!”, Diệp Viên Viên hừ lạnh nói.
“Ồ? Người ta lấy cảnh giới Địa Võ bắt nạt thì chúng ta cũng dùng cảnh giới Địa Võ bắt nạt lại nhé!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ông què, vừa rồi kẻ nào ra tay, băm chết đi!”
“Vâng!”
Thiên Động Tiên sải bước ra.
“Chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng 8 mà thôi!”