Tần Ninh từ tốn nói.
Lúc này, Tần Ninh lại không đi chọn linh đan, và nhìn ngắm xung quanh tầng 2.
“Công tử, người rất quen thuộc với nơi này sao?”, Vân Sương Nhi thấp giọng nói: “Giống như vườn hoa sau nhà mình vậy!”
“Đó là điều đương nhiên!”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vân Sương Nhi, Tần Ninh ghé lại gần tai cô ấy nhỏ giọng nói: “Vì đây chính là hoa viên sau nhà của công tử ta đấy!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Sương Nhi đỏ bừng, xì một tiếng, không nói nhiều.
Những người khác đã bị choáng ngợp trước những viên linh đan lấp lánh mà bắt đầu chọn lựa.
Tất cả mọi người đều mang hơi thở gấp gáp, linh khí, linh đan nhiều như thế này. Nếu như có thể đem đi thì đủ để khiến cương quốc của bọn chúng sinh ra một lượng lớn cao thủ cảnh giới Địa Võ.
Cảnh giới Địa Võ chính là cao thủ đỉnh cấp của thượng quốc, mà đối với cương quốc thì chính là lực lượng trung kiên.
Đáng tiếc chỉ có thể nhìn không thể mang đi toàn bộ.
“Hóa ra nơi này còn có chỗ tốt như vậy!”
Một tiếng cười vang đột nhiên vang lên.
Ở lối vào có hơn 100 người đang lũ lượt đi tới.
Kẻ đi đầu mặc áo choàng dài, phong độ bất phàm, chính là hoàng tử Kha Vũ đến từ cương quốc Thiên Hà.
“Tần Ninh, công chúa Linh Lung, Yến Quy Phàm, không ngờ, không thấy các ngươi đi vào mộ cổ mà lại chạy tới nơi này trước!”
Kha Vũ nhìn mấy người lạnh lùng nói.
Mà phía sau, hoàng tử Tang Khắc và Bạch Tùng Thanh cũng mang nét đùa cợt trong ánh mắt.
Cùng lúc này, trăm người phía sau 3 tên này trông quần áo có vẻ lộn xộn, có thể thấy rất rõ ràng là chúng không gặp quá nhiều trở ngại ở đây.
“Hoàng tử Kha Vũ, ngươi chạy cũng không chậm nhỉ!”
Công chúa Linh Lung cười nhạt nói: “Nhưng, hình như chúng ta tới sớm hay muộn không liên quan gì tới ngươi!”
“Không liên quan?”
Kha Vũ cười giễu nói: “Nếu không phải ta mở mộ cổ thì các ngươi có thể đi vào nơi này sao?”
“Bây giờ đến đây lại ngồi mát ăn bát vàng rồi?”
“Khốn nạn!”
Yến Quy Phàm hừ một tiếng: “Kha Vũ, ta thấy ngươi không coi ai ra gì rồi đấy!”