Toàn khu vực trở nên yên tĩnh hẳn.
Không ai dám nói câu gì vào lúc này.
Tần Ninh vẫn ngạo nghễ đứng đó, nhìn về bốn phía.
“Còn ai muốn lệnh bài trong tay ta nữa thì đi ra đi!”
Lời này nói ra, bốn phía đều im lìm.
“Muốn lệnh bài?”
Còn ai dám nữa!
Không nói đến sát cơ của Tần Ninh sâu cỡ nào, chỉ nguyên thực lực của hắn cũng không ai địch nổi.
Người của ba cương quốc lớn đã là một ví dụ rất tốt.
“Đã vậy thì còn ở lại đây làm gì nữa?”
Tần Ninh nhìn mọi người, thần sắc lạnh nhạt.
Soạt soạt soạt...
Từng âm thanh xé gió vang lên, nhóm người lúc này vội vã rời đi.
Tần Ninh của hiện tại chính là sát thần, đến lúc nhìn bọn họ không hợp mắt cũng giết luôn thì chết uổng quá.
Rồi đám người dần dần rời khỏi mộ cổ.
Còn lại nhóm Yến Quy Phàm, Thánh Thiên Viêm thì ngơ ngác xuất thần.
Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa hết khiếp sợ.
Tần Ninh quá mạnh.
Kiểu mạnh mẽ này thật sự khó tin.
Nhóm Yến Quy Phàm coi như hiểu được, Tần Ninh của trước kia thật sự không phải đang nói phét.
“Công tử!”
“Công tử!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi lên trước, nhìn Tần Ninh.
“Không sao chứ?”
“Vâng!”
Rầm... Ầm ầm...
Vào lúc này, mộ cổ sau lưng mấy người cũng ầm ầm sụp đổ.
Bụi bặm tỏa ra bốn phía.
“Mộ cổ...”
Nhìn mộ cổ sụp đổ, nhóm Vân Sương Nhi cũng thay đổi sắc mặt.
“Không cần phải tồn tại nữa rồi!”
Tần Ninh nói: “Uy danh một đời của tôn giả Đại Hoang, việc gì phải để người đời sau làm bẩn tục danh của hắn ta chứ!”
Sau đó, Tần Ninh chậm rãi rời đi.