Nghe vậy, Vân Sương Nhi vui vẻ vô cùng.
Dạo này cô ấy bị tông chủ ép tu luyện, ngày thường chạy đôn chạy đáo, nâng cấp cảnh giới, thật sự rất khổ cực.
Vân Sương Nhi không khỏi nhìn U Quỷ.
“Quỷ thúc thúc...”
“Tiểu thư đã hoàn thành trước thời gian tông chủ định ra ba ngày, nên có thể ở lại đây ba ngày!”
“Hì hì, cảm ơn Quỷ thúc thúc!”
U Quỷ cũng mỉm cười.
Lâm Vi Vũ hừ một tiếng: “Tần thúc, chúng ta cũng ở lại thôi, ta còn phải cảm ơn ân nhân cứu mạng nữa!”
“Vâng!”
...
Mặt trời ngả về Tây, trong một đại sảnh xa hoa của Thiên Đạo lâu, có một bàn ăn.
Thánh nữ Thiên Đạo, Vân Sương Nhi, Lâm Vi Vũ cùng Tần Ninh đều ngồi xuống.
Trên bàn tròn toàn là đồ ăn mỹ vị khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Mặt Kiếm Tiểu Minh nhìn mà mê.
“Thịt nai của linh thú cấp sáu Thải Mi Lộc, còn đây là linh thảo lục phẩm hoa Bạch Ngạn...”
Kiếm Tiểu Minh hoàn toàn sửng sốt.
Bữa cơm này ít cũng phải đến trăm vạn linh thạch.
Đây đâu phải ăn cơm, mà là ăn linh thạch ấy chứ!
Cũng chỉ có Thiên Đạo lâu mới có bữa ăn xa hoa như vậy để chiêu đãi khách.
“Đây là...”
Vân Sương Nhi nhìn Kiếm Tiểu Minh.
“Hì hì, tỷ tỷ xinh đẹp, ta là Kiếm Tiểu Minh, là huynh đệ của Tần đại ca, sau này sẽ là thần kiếm khách số một Cửu U!”
Kiếm Tiểu Minh lúc nào cũng vô sỉ như vậy.
“Ngươi đúng là không biết xấu hô”, Lâm Vi Vũ xen vào: “Tay kiếm số một là cha của ta rồi, ngươi có vượt được cha ta không?”
“Ặc... Đây là mục tiêu, mục tiêu mà...”
Kiếm Tiểu Minh cũng không dám xung đột với vị tiểu thư này.
Lâm Vi Vũ lúc này cực kỳ không vui.