“Ở thì ở, nhưng không phải nguyên bản!”
Tần Ninh cười đáp: “Nếu không thì cô nhóc như cô đã sớm đạt cảnh giới Thiên Nguyên với thiên phú này rồi, chứ không phải là Thiên Võ nữa”.
“Không sai!”
Thiên Đạo Nhất thở dài, nói: “Từ vạn năm trước, tầng sáu của Thiên Đạo bảo điển bị một tên đệ tử ngỗ nghịch trộm đi”.
“Hiện tại tầng sáu mà đệ tử Thiên Đạo lâu tu hành đều là do lâu chủ năm đó hao tổn tâm huyết suốt đời mà viết ra”.
Nghe vậy, trong lòng Thiên Linh Lung kinh ngạc vạn phần.
Điểm này cô ta cũng không rõ, vì cha chưa bao giờ nói cho cô ta biết.
Nhưng tại sao Tần Ninh lại kết luận được trong nháy mắt như vậy?
“Tầng thứ sáu, ta sẽ giúp các người hoàn thiện triệt để, vị tông chủ kia tuy đã hao tổn tâm huyết cả đời để viết ra, nhưng cũng chỉ là khôi phục lại tầng sáu do chính ông ta tự lĩnh ngộ mà thôi, sao có thể đánh đòng với lão tổ tông của các người được?”
Nghe vậy, Thiên Đạo Nhất cũng chỉ cười khổ.
Đúng là như vậy.
“Vậy còn linh trận cấp bảy trong đại điện Thiên Đạo?”
“Để lâu quá nên bị hỏng ấy mà!”
Tần Ninh từ từ nói: “Ta có thể chữa được, ít nhất giúp Thiên Đạo lâu các người bảo vệ tính mạng trong một lần nguy cấp”.
“Cảm ơn nhiều!”
“Không cần cảm ơn ta!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Ba sính lễ của ta, cộng thêm Bách Linh Như Ý, ta nghĩ vậy cũng đủ để cho đệ tử Lý Nhất Phàm của Thanh Vân tông lấy nhị tiểu thư Thiên Đạo lâu rồi nhỉ”.
Thiên Đạo Nhất gật đầu.
Sính lễ này, đừng nói là lấy Thiên Linh Hinh, dù là lấy Thiên Linh Lung cũng còn dư.
Tầng sáu của Thiên Đạo bảo điển cực kỳ quan trọng với Thiên Đạo lâu.
“Đã vậy thì hai ngày này, ta sẽ chữa khỏi vết thương cho ông và khôi phục đại trận, còn Thiên Đạo bảo điển thì cần chút thời gian, sau này sẽ đưa ông sau!”
Tần Ninh chậm rãi nói.
Thiên Đạo Nhất nghe vậy thì cũng gật đầu, không nói nhiều.
“À đúng rồi, hai tông môn đã liên hôn thì đồ cưới Thiên Đạo lâu cũng không được quá sơ sài, Thanh Vân tông ta tốt xấu gì cũng là lấy vợ cho đệ tử giỏi nhất, không thể để mất mặt được”.
Nghe vậy, Thiên Đạo Nhất chỉ cười khổ.