Trong lúc nhất thời, tất cả nghị luận ầm ầm.
Có người nói: “Thiên Đạo lâu gả nhị tiểu thư cho Thanh Vân tông, nhất định là coi trọng truyền thừa của Thanh Vân tông, mặc dù Thanh Vân tông suy tàn, nhưng vẫn có truyền thừa của tôn giả Thanh Vân”.
Cũng có người cho rằng: “Thiên Đạo lâu là giữ chữ tín, làm hỏng Bách Linh Như Ý của Thanh Vân tông, hứa hẹn hôn ước, bây giờ thực hiện lời hứa”.
“Lần này Thanh Vân tông ôm được đùi Thiên Đạo lâu thì coi như ở khu Đông Bắc này sẽ không lụi tàn được nữa”, càng có người nói vậy.
“Xem ra Thiên Đạo lâu chuẩn bị giúp đỡ Thanh Vân tông, cùng đối cứng với Phi Hồng Môn được Thất Tinh Cung nâng đỡ đấy”.
Nhất thời, toàn bộ khu vực Đông Bắc của vùng đất Cửu U đều rộn ràng hẳn lên.
Đối với những chuyện này, Tần Ninh cũng coi như không nghe thấy.
“Được rồi!”
Ở bên trong đại điện Thiên Đạo của Thiên Đạo lâu, Tần Ninh thở ra nhẹ nhõm.
“Ta đã giúp ông chữa trị vết thương, và trận pháp này cũng đã được sửa lại hoàn thiện”.
Tần Ninh cười nhạt: “Còn Thiên Đạo bảo điển thì ta sẽ đưa cho ông vào ngày kết thúc đại hôn”.
“Cảm ơn Tần công tử!”
Thiên Đạo Nhất lúc này đã không coi Tần Ninh là một thanh niên nữa, mà là một tông chủ cùng thân phận.
Thanh niên mười tám tuổi nhưng thực lực thể hiện ra lại vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.
Người này thật sự đem lại cảm giác sâu không lường được cho người ta.
Khó mà chấp nhận được một thiếu niên mười tám tuổi mà có thể đạt đến bước này!
“Ngày mai chính là ngày đại hôn, nhị tiểu thư Thiên Đạo lâu sẽ theo các ông xuất phát. Ông nên giữ mọi thứ thật an toàn, ta không muốn có vấn đề gì xảy ra đâu”.
“Yên tâm, nhất định!”
“Đến lúc ấy, hẹn gặp lại ở Thanh Vân tông!”
Tần Ninh nói xong thì tạm biệt, rời đi.
Quay về tông môn, hắn còn một đống việc cần xử lí, làm tông chủ thật là khổ cực mà.
Vừa làm cha lại làm mẹ, thật đúng là vất vả.
“Tần Ninh!”
Lâm Vi Vũ xuất hiện, nhìn Tần Ninh, cười hì hì nói: “Đại hôn của Thanh Vân tông ngươi, không lẽ không mời ta đến uống ly rượu mừng à?”
“Hết sức vui lòng!”