“Không lẽ đây chính là con át chủ bài của Thanh Vân tông hay sao? Thanh Vân tông có kẻ mạnh tọa trấn từ bao giờ vậy?”
“Ai mà biết được, nhưng có thể giết chết cảnh giới Thông Thiên một bước trong nháy mắt thì ít nhất cũng phải...”
Trong nháy mắt, mọi người nghị luận ầm ĩ cả lên.
Bọn họ không biết ba người đột nhiên xuất hiện này là ai.
Nhưng thực lực mạnh cỡ này sao có thể là hạng người vô danh được?
“Ba vị!”
Yên Thừa Phong thấy Hồng Điền chết, trong lòng đã kinh ngạc không thôi, nhưng vì có người Kiếm Các tọa trấn nên ông ta cũng không sợ.
“Đây là nơi thuộc địa phận của Kiếm Các, mọi chuyện liên quan đến mâu thuẫn của hai tông môn lớn chúng ta và Thanh Vân tông, mong ba vị không nên nhúng tay vào”.
“Bỏ cái chữ ‘lớn’ ra khỏi mồm của ngươi đi!”
Người đàn ông bên trái hờ hững nói: “Thất Tinh Cung của các ngươi cũng xứng xưng là tông môn lớn à?”
Lời này không chút khách sáo, Yên Thừa Phong nghe mà sắc mặt trắng bệch.
Tần Ninh thì thoáng nhìn sang ba người đi.
“Nói chuyện xong rồi à?”
Tần Ninh nhìn người ở giữa, không mặn không nhạt nói.
“Cảm tạ Tần công tử, chuyện tình đã được giải quyết!”
“Xong rồi thì biến đi, ta không có thời gian nói chuyện với ông đâu”, Tần Ninh nói: “Giờ là thời gian tồn vong của Thanh Vân tông chúng ta đấy”.
Nghe vậy, hai người đứng sau liền trở nên tức giận.
Nhưng người đàn ông ở giữa cũng ngăn lại, hòa khí nói: “Chuyện nhỏ thế này không đáng làm Tần công tử bực dọc, tại hạ giúp Tần công tử xuất thủ là được”.
Nghe vậy, hai người phía sau cũng là kinh ngạc.
Mọi người ở đây càng không hiểu gì.
Mà Thanh Hoàng Hứa Thanh Phong cũng kinh hoảng không thôi, như nhìn thấy quỷ vậy.
“U tông chủ, sao ngài... lại ở đây?”
Hứa Thanh Phong lắp bắp nói.
Gì?
U tông chủ?
U tông chủ gì cơ?
Đám tông chủ của tông môn hạng hai lúc này cũng đều mang vẻ mặt ngơ ngác.
Nhưng rồi bọn họ cũng hiểu ra.