Vũ Vân Phàm nhìn lão Vũ mù, mỉm cười.
Rồi quay sang nhóm Tần Ninh, hắn ta nói: “Mấy vị này là...”
“Đây là Tần đại gia!”
Lão Vũ mù trịnh tọng nói.
“Chào Tần công tử!”
“Cút, Tần công tử cái gì, là Tần đại gia, tên nhóc nhà ngươi, ta thấy lâu năm không gặp nên ngươi ngứa đòn rồi đấy hả!”
Nghe lão Vũ mù mắng, Vũ Vân Phàm chỉ mỉm cười, không quan tâm, quay người dẫn mọi người vào trong.
Mà lúc này, Thiên Linh Lung, Thẩm Văn Hiên và Kiếm Tiểu Minh cùng Lý Nhất Phàm cũng cảm thấy sửng sốt.
Nghe xưng hô thì lão Vũ mù cũng là người Vũ phủ đấy.
Nhưng sao hộ vệ canh cửa lại không biết?
Vũ Vân Phàm kia dường như là con trai trưởng tộc.
Mà cô gái áo tím kia thì đến từ Hoàng Phủ gia, rồi Hoàng Phủ là gia tộc nào? Đến trước cửa Vũ gia rồi mà còn không được đi vào trong?
Từ lúc vào thành Thiên Vũ đến nay, mọi chuyện thật là quái lạ.
Lúc này, bên ngoài Vũ phủ, Hoàng Phủ Yên Nhiên kia cũng không thể hiểu nổi.
“Tiểu thư, chúng ta đi từ vạn dặm xa xôi đến nơi này, Vũ gia có quá đáng quá không vậy?”
“Vũ gia ở phía Đông, truyền thừa lâu đời, lánh đời hơn mười vạn năm, không hề kém hơn Hoàng Phủ gia chúng ta chút nào. Cho nên họ có vài quy tắc cũng là điều dễ hiểu”, Hoàng Phủ Yên Nhiên nói.
“Nhưng Hoàng Phủ gia chúng ta cũng là gia tộc cổ, thái độ của bọn họ như vậy quá là kiêu ngạo đi!”
“Làm quen đi vậy!”
Hoàng Phủ Yên Nhiên tiện đà nói: “Chúng ta là người đi nhờ vả mà, chờ thêm chút nữa đi!”
“Vâng!”
Cùng lúc ấy, nhóm người Tần Ninh đã đi vào trong Vũ phủ.
Mà khi đi thẳng vào bên trong, nhóm Thẩm Văn Hiên mới phát hiện, Vũ phủ này thật đúng là đồ sộ tráng lệ.
Toàn bộ đá quý và non bộ, đình đàn lầu các nối nhau san sát.
Từ ngoài nhìn vào, Vũ phủ chỉ là một tòa phủ đệ đơn giản, nhưng ở bên trong này dường như còn rộng hơn bên ngoài mười mấy lần.
Đây là thủ đoạn gì vậy?
“Vũ tam gia, ông chờ chút, để ta đi báo cáo với cha”.
“Đi đi!”
Lão Vũ mù bình chân như vại đáp.
Sau khi Vũ Vân Phàm rời đi, lão Vũ mù lập tức nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: “Tần đại gia, ngài chờ một chút nhé”.