Nhìn kĩ lại thì thấy đều là người đến từ Thánh Vương Phủ.
Mà người cầm đầu vừa khéo lại chính là Vương Thanh Trạch.
Vương Thanh Trạch nhìn thấy Tần Ninh đứng cạnh Lâm Vi Vũ, ánh mắt hơi động.
“Ha ha...”
Vương Thanh Trạch cười ha ha nói: “Tần Ninh, thật đúng là trùng hợp nhỉ!”
“Nhưng lần này ngươi không có cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên ở cạnh trợ giúp thì cho dù có muốn làm rùa đen rụt đầu ngươi cũng không có chỗ rụt được đâu”.
Lâm Vi Vũ lúc bấy giờ mới nhớ lại kể từ lúc đi vào Thiên Thận Cung, cái tên Vương Thanh Trạch này vẫn luôn rất tức Tần Ninh.
“Lần này ngươi muốn chạy thì cũng không chạy thoát được đâu!”
“Ta cần gì phải chạy?”
Tần Ninh mỉm cười, tiến lên một bước, một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn tinh tế của Lâm Vi Vũ.
“Các ngươi thật đúng là to gan!”
Tần Ninh vênh mặt hất hàm ngạo nghễ nói: “Nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám nhúng chàm?”
“Nữ nhân của ngươi?”
“Nữ nhân của ngươi?”
Gần như là cùng một lúc, Lâm Vi Vũ và Vương Thanh Trạch đều sững sờ.
Lâm Vi Vũ trở thành nữ nhân của Tần Ninh từ khi nào vậy?
Tần Ninh lúc bấy giờ thấp giọng nói: “Ta đang giúp cô đấy!”
Lâm Vi Vũ giãy dụa nhưng sau đó lại phát hiện cánh tay của Tần Ninh cứng rắn như sắt thép khiến cô ta không thể cử động được.
Thằng nhãi này trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?
“Đương nhiên là nữ nhân của ta rồi!”
Một tay của Tần Ninh lúc này đặt trên eo thon của Lâm Vi Vũ, cười nói: “Ta và Vi Vũ đã là phu thê từ lâu, làm sao ngươi lại muốn bắt nạt nữ nhân của ta à?”
Nghe thấy lời này, hai mắt Lâm Vi Vũ mở to đầy kinh ngạc không thể tin nổi.
Còn Vương Thanh Trạch lúc này cũng tức giận phừng phừng.
Đụng phải con bò lạc Lâm Vi Vũ ở chỗ này, hơn nữa còn là ở trong mộng cảnh, cho dù coi Lâm Vi Vũ như thế nào thì cô cũng không thể ra bên ngoài.
Thật không ngờ, Lâm Vi Vũ lại đã bị Tần Ninh đoạt trước!
“Chẳng trách...”
Vương Thanh Trạch đưa mắt nhìn chằm chằm Lâm Vi Vũ.
Chẳng trách?
Chẳng trách cái gì?
Lâm Vi Vũ cũng im lặng nhìn về phía Vương Thanh Trạch.
Chỉ một câu nói của Tần Ninh mà dường như hắn ta đã tin thật rồi?