Cùng lúc đó, lão Vệ cũng thản nhiên nhìn xung quanh.
Lần này, Tề U Ngữ, Kiếm Phong Tuyết và người của Hoàng Phủ gia, Vũ gia, Hoang gia cũng không dám lỗ mãng.
Tần Ninh đã chứng minh một điều, cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển ở trước mặt hắn chẳng là cái gì hết.
Các trưởng lão thế gia, cường giả các môn phái lúc này đều căng thẳng nhìn Tần Ninh.
Người đàn ông dẫn đội của Hoang gia nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: “Tần công tử, không biết ngài có suy nghĩ như nào?”
Kiếm Phong Tuyết cũng nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Tần tông chủ, Mặc Cốc có thể nói là nơi bí ẩn nhất trong Thiên Thận Cung, chẳng lẽ ngài muốn độc chiếm sao?”
“Cho dù ngài có thể khống chế bọn ta ở chỗ này, nhưng một khi rời khỏi đây thì ngài dường như cũng không thể bắt các môn phái khác cúi đầu được?”
Ý tứ của Kiếm Phong Tuyết rất rõ ràng.
Bên cạnh Tần Ninh có cao thủ hội tụ, có thể áp chế bọn họ ở chỗ này.
Nhưng một khi rời khỏi Thiên Thận Cung, các trưởng lão và các môn phái cùng ra tay thì đến khi ấy, Tần Ninh có cái gì phải nhả ra hết, nếu không hậu quả không thể gánh nổi đâu.
Tần Ninh nhìn về phía đám người, chậm rãi nói: “Ta lười giải thích với các ông, chỗ này ai dám tiến vào giết không tha, không tin lời ta nói thì các ông cứ thử xem!”
Tần Ninh đi thẳng đến trước Mặc Cốc, nhìn đám người, nói tiếp: “Ta thật sự rất mong các ông thử một chút!”
Tôm cát nhỏ nhìn đám người, trên hai cái càng vẫn còn dính máu đỏ tươi, còn lão Vệ cũng im lặng đứng ở bên cạnh Tần Ninh.
Đám người Thiên Đạo Nhất, Lý Nhất Phàm lần lượt đi đến.
Kiếm Tiểu Minh lúc này đang vác một pho tượng, bộ dạng trông rất buồn cười.
Mấy người thế hệ trẻ đứng ở trong đám người nhìn thấy trận thế này cũng rất kinh ngạc.
Dường như đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Tần Ninh tức giận như vậy.
Hơn nữa lần đối đầu này là các trưởng lão thế gia và Tứ đại tông môn.
Hoàng Phủ gia còn dễ nói chuyện, dù sao thì Hoàng Phủ Hùng vẫn còn phải nhờ Tần Ninh chữa bệnh.
Vũ gia cũng không phải bàn, có tôm cát nhỏ ở đây Vũ gia cũng không dám làm bừa.
Thế nhưng Hoang gia và Cổ gia Lĩnh Nam thì cũng không phải dạng dễ trêu chọc.
Hơn nữa hậu nhân của Mộ Vương - Mộ gia cũng đang nhìn chòng chọc như hổ đói.
Không chỉ thế, nhưng môn phái khác bây giờ cũng nhìn ngó chằm chằm bọn họ.
Loại cảm giác này thật sự quá bất thường.
Tần Ninh không ngại đối đầu với các thế gia, môn phái lớn, chẳng lẽ là vì đồ vật ở bên trong Mặc Cốc.
Rốt cuộc là báu vật gì mà lại quý giá như vậy?
Ánh mắt của Tần Ninh quét qua đám người, Vương Khiếu Lâm đã trực tiếp bỏ mạng, bây giờ không một ai dám động vào xúi quẩy.