Hôm nay chính là lúc mọi thứ đơm hoa kết quả.
Tí tách tí tách...
Một ít máu lúc này tí tách đi vào trong pho tượng.
Cùng lúc đó, một cái bóng mờ nhạt từ trong cây cổ thụ chậm rãi bước ra.
Tất cả đều phát triển như Tần Ninh mong chờ.
Mà bây giờ chỉ còn một bước cuối cùng.
Dẫn một hồn của Tần Kinh Mặc tiến hành hợp nhất với cơ thể của Tần Kinh Mặc.
Tần Ninh sải bước đi đến gần gốc cây cổ thụ, hai tay bắt đầu đào bới gì đó ở phía dưới mặt đất.
Nhưng cùng với hành động của Tần Ninh, sắc mặt của lão Vệ càng trở nên nghiêm trọng.
Nụ cười trên khuôn mặt của Tần Ninh dần biến mất, đôi mắt trước nay vốn luôn bình tĩnh lúc này trở nên đỏ bừng.
Hai tay của hắn vẫn không ngừng đào bới, lớp đất cứng như khối sắt thép, cho dù bây giờ cường độ nhục thể của Tần Ninh đã là cảnh giới Thiên Võ thất biến nhưng máu vẫn liên tục chảy ra từ mười ngón tay.
Nhưng hắn vẫn không dừng lại.
Linh dược báu vật!
Tinh hoa của máu rồng!
Đắp nặn thân thể!
Hắn đã làm xong tất cả rồi, chỉ còn thiếu lực nhất hồn!
Lực nhất hồn kia đâu?
Mười ngón tay của Tần Ninh liên tục đào bới, dưới gốc cây dần dần bị đào ra một hố sâu nửa mét.
Thế nhưng vẫn không có gì cả!
“Lão Vệ...”
Giọng nói của Tần Ninh lúc này cũng biến đổi, nói: “Ta không nhớ nhầm đâu, một hồn đó lúc trước ta đặt ở bên trong ngọc Cửu Thiên Linh Hải, chôn ở dưới gốc cây cổ thụ này, dùng tinh khí của cây cổ thụ để nuôi dưỡng, sao bây giờ lại không thấy đâu rồi?”
“Công tử...”
Lão Vệ lúc này đột nhiên thở dài một tiếng.
“Tôm cát nhỏ, đến đây giúp ta đào lên...”, Tần Ninh vội vàng nói.
“Vâng!”
Thân thể của tôm cát nhỏ thu bé lại, một đôi càng rơi xuống mặt đất.
Keng...
Nhưng vừa mới cắm xuống đất, tôm cát nhỏ ngay lập tức bị chấn động đến mức hai càng run lên, hàm răng va vào nhau lập cập.
“Mẹ nó... Đây là đất gì thế...”