TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 1220 “TA KHÔNG QUAN TÂM ÔNG LÀ AI!”  

“Vậy thì xong rồi cái gì?”, Lý Nhất Phàm lên tiếng đầu tiên đánh vỡ sự trầm mặc, nhịn không được hỏi.

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều cười khổ một tiếng.

Vân Sương Nhi tiếp tục nói: “Các ngươi hẳn là biết, công tử có một người em trai tên là Tần Hâm Hâm, Tần Hâm Hầm lúc trước bị thượng quốc Cảnh Thiên giết chết, công tử liền trực tiếp tiêu diệt thượng quốc Cảnh Thiên”.

“Mà Lăng Tiểu Phi... lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, công tử đã coi cô bé như em gái mà che chở”.

“Trong tất cả chúng ta, nếu như nói ai có thể khiến công tử thay đổi quyết định của mình, e rằng chỉ có Tiểu Phi mà thôi...”

Vân Sương Nhi vừa nói ra lời này, trong lòng của tất cả mọi người liền hiểu rõ.

Lăng Tiểu Phi chính là nghịch lân của Tần Ninh.

Cho dù bọn họ không biết tại sao Tần Ninh lại quan tâm Lăng Tiểu Phi như vậy, nhưng bọn họ cũng hiểu, hiện tại Lăng Tiểu Phi bị bắt đi, e rằng Tần Ninh sẽ... bùng nổ mất!

Lúc này Tần Ninh nhìn lên trời, hỏi một lần nữa: “Ta hỏi ngươi đấy, lão già, Tiểu Phi đâu?”

“Làm càn!”

Dương Đỉnh Thiên quát lên: “Đây là lão giáo chủ của Đại Nhật Thần Giáo Dương Minh Hoàng đại nhân, há lại để ngươi lớn tiếng chất vấn như thế được hay sao?”

Dương Minh Hoàng!

Nghe thấy lời này, các võ giả ở dưới đều phát run.

Dương Minh Hoàng, giáo chủ Đại Nhật Thần Giáo, một nhân vật huy hoàng bất khả chiến bại vào vạn năm trước.

Thời điểm đó, Dương Minh Hoàng thân là giáo chủ của Đại Nhật Thần Giáo đã đánh nhau cùng với hai người lãnh đạo thế hệ trước của U Minh tông và Kiếm Các, lấy một chọi hai mà không rơi vào thế hạ phong, nhẹ nhàng rời đi.

Trận chiến ấy đã khiến thanh danh uy nghiêm của Dương Minh Hoàng cao vút.

Ngay cả hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương, thế gia cổ cũng cảnh giác với Đại Nhật Thần Giáo, không muốn đắc tội với bọn họ.

Nhưng đó là nhân vật của vạn năm trước rồi, nghe nói Dương Minh Hoàng sớm đã toạ hoá, người này vậy mà lại không chết?

“Ta không quan tâm ông là ai!”

Tần Ninh hờ hững nói: “Ta hỏi ông, Tiểu Phi đâu?”

“Tiểu tử, lời này phải để ta hỏi ngươi mới đúng chứ?”

Tiếng quát trầm thấp vang lên, hai mắt già nua của Dương Minh Hoàng lúc này bỗng loé lên, nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Nếu như ngươi có quen biết Lăng Tiểu Phi vậy thì chuyện Tiểu Phi mất tích chắc chắn ngươi không thể thoát khỏi liên quan”.

“Lăng Tiểu Phi là đệ tử do Dương Minh Hoàng ta dốc toàn lực bồi dưỡng, bị người khác bắt đi, chuyện này ngươi tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan”.

Dương Minh Hoàng vênh mặt hất hàm độc đoán nói.

“Con mẹ nó!”

Tần Ninh chửi ầm lên: “Lão già, Tiểu Phi ở trong Đại Nhật Thần Giáo thì chính là đệ tử của Đại Nhật Thần Giáo các ông, bây giờ ông lại ném đi, trốn tránh trách nhiệm cũng lợi hại phết đấy!”

“Tiểu tử, chú ý lời nói của ngươi!”

Dương Minh Hoàng năm đó ở trên Cửu U Đại Lục chính là một thế hệ hào cường, Đại Nhật Thần Giáo lúc đó không hề thua kém so với các thế gia cổ.


Hôm nay tái xuất lại bị một thanh niên quát mắng, mặt mũi ông ta để vào đâu?

Đọc truyện chữ Full