Thật ra xét cho cùng cũng chính bởi vì như thế mà trong số Tam Hoàng Thất Vương, năm nhà phân chia cương quốc Bắc Minh mới có thể trong thời gian chín vạn năm phát triển vượt qua cả tứ đại tông môn, sánh ngang với các thế gia cổ.
Mà lúc trước khi Tần Ninh gặp ba quốc chủ của cương quốc Đại Sở, cương quốc Hoả Hầu và cương quốc Thiên Tượng, mặc dù rất tức giận nhưng cũng chỉ tức giận vì chuyện ba cương quốc này thấy cương quốc Bắc Minh xuống dốc nhưng lại chẳng thèm quan tâm.
Hắn biết, ba người Sở Vương, Địch Vương và Hạng Vương cũng không tham gia vào chuyện phân chia cương quốc Bắc Minh.
Nếu như bọn họ tham gia vào thì hậu nhân của Tam Vương sẽ không thành lập tam đại cương quốc ở bên ngoài Cửu U đại lục.
Lúc trước đi vào Thiên Thận Cung, hậu nhân của Thanh Hoàng và Cốt Hoàng cũng không ra mặt, xem ra hậu nhân của hai người này rất biết an phận thủ thường.
Cho nên ngũ đại gia tộc phải bị tiêu diệt!
Tần Ninh đương nhiên cũng sẽ không đuổi cùng giết tận, bọn họ nhận được huy hoàng ngày hôm nay như thế nào thì phải nhả ra như thế, vậy là đủ rồi.
Còn về phần tương lai của năm nhà sau này... Cùng lắm thì trở nên mờ nhạt giữa biển người, không còn lớn mạnh như trước.
Cho dù bây giờ Hạ Phương Ki hùng hổ doạ người như vậy, Tần Ninh vẫn không có ý muốn giết ông ta, hắn áy náy với Kiếm Âm Sơn, thê tử của Kiếm Âm Sơn xuất thân từ cổ quốc Đại Hạ cho nên hắn cũng không muốn trở thành kẻ thù với cổ quốc Đại Hạ.
“Đáng chết!”
Hạ Phương Ki lúc này chửi thầm một tiếng trong lòng.
Bị người khác sử dụng thần binh tuyệt thế do tổ tiên luyện chế để đối phó với mình, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.
“Tiếp theo là chiêu thứ hai!”
Tần Ninh lúc này bỗng mở miệng, sắc mặt của Hạ Phương Ki lập tức trở nên nghiêm trọng.
Cửu Hoang chiến xa lại có thể bộc phát ra sức mạnh lớn như vậy, đây là chuyện mà quốc quân của cổ quốc Đại Hạ không ngờ tới.
Tần Ninh có thể điều khiển Cửu Hoang chiến xa đạt đến trình độ này thật sự quá khủng khiếp.
Chiêu thứ hai nhất định phải dốc toàn lực đối phó.
Sắc mặt của Hạ Phương Ki lúc này trở nên trịnh trọng.
“Giết!”
Tần Ninh lúc này giậm chân, thân hình người khổng lồ lúc này cũng đứng vững trên không trung, giậm chân giống như giẫm trên mặt đất bằng phẳng.
Bùm...
Rầm rầm rầm...
Nháy mắt, mặt đất lúc này cũng rung chuyển, dường như toàn bộ không gian sắp bị phá huỷ hoàn toàn.
Thấy cảnh này, vẻ mặt của Hạ Phương Ki căng thẳng, vội vàng sải bước đi ra.
“Phương Viên Thiên Kính!”
Hạ Phương Ki vung tay lên, một chiếc gương hình vuông bóng loáng hiện ra, ở mép có một đường vân hình tròn màu vàng sẫm bao quanh, chiếc gương toát lên vẻ cổ phác thâm hậu.
Hạ Phương Ki nắm chặt chiếc gương trong tay, khí tức lớn mạnh lúc này liên tục thay đổi ngưng tụ.