Mà chỉ một tháng thời gian, quốc sĩ của thượng quốc Bắc Minh tổn thất hơn phân nửa, phần lớn binh lực chỉ đành thối lui đến Đế Đô, bảo vệ hy vọng cuối cùng.
Bá chủ cương quốc Thiên Tượng năm đó là Hạng Đế bị Tần Ninh chém giết, đám người cương quốc Vân Hải và Tam Dương tiến vào Đại Hoang Cổ cũng đã bị Tần Ninh giết hại không ít.
Mối thù này, bọn họ sợ Tần Ninh cho nên không dám báo.
Mà không biết những tên kia hay tin ở đâu là Tần Ninh đi vào Thiên Thận cung, biến mất ba năm.
Bây giờ, Thanh Vân tông còn khó tự bảo vệ chính mình, nói gì đến bảo vệ thượng quốc Bắc Minh bọn họ.
Ba cương quốc lớn hữu tâm vô lực, cố gắng hết sức phái binh tới cứu trợ, nhưng lại bị binh mã của mấy cương quốc lớn chặn lại, một tháng liền không phá được vòng vây của các cương quốc và thượng quốc liên kết lại, cuối cùng lại tự mình tổn thất.
Mấy năm nay thượng quốc Bắc Minh phát triển thần tốc, khiến không ít người đồ kỵ. Hiện nay, bọn họ chuẩn bị tấn công thượng quốc Bắc Minh.
Lúc này, thật sự là không có cách nào khác.
Mấy người Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu lúc này đều sầu não không thôi.
“Vũ Nhi, trận chiến này con không thể chết, con phải chạy trốn đi, đến Thanh Vân tông thì sẽ an toàn. Dòng dõi Minh gia chúng ta không thể bị đứt đoạn được, con hiểu không?”
Minh Ung lúc này nghiêm trọng nói.
Tuy là nói vậy, nhưng Thanh Vân tông hiện tại thật sự an toàn sao?
Thanh Vân tông không có Tần Ninh, làm sao mà bảo vệ được chính mình được nữa.
Không lẽ con đường quật khởi của thượng quốc Bắc Minh sẽ phải bị đứt đoạn ở đây sao?
Minh Ung lúc này đau đớn không thôi.
Sự huy hoàng của tổ tiên ngày xưa, đến cuối cùng ông ta vẫn không thể đạt đến nổi!
Cửu U đại lục chính là một nơi như thế. Tình thế thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Những người đó thường ngày không dám gây sự với thượng quốc Bắc Minh, nhưng chỉ khi thượng quốc Bắc Minh mất đi chỗ dựa, bọn họ liền vội vã tới cắn nuốt Bắc Minh.
Minh Ung rất hận, nhưng không thể làm gì!
“Báo!”
Bên ngoài đại điện, một tiếng quát lúc này vang lên: “Liên minh quân đội đến bên ngoài thành Bắc Minh rồi. Các tướng quân xin lệnh quyết một trận tử chiến!”
Tới rồi à?
Minh Ung trầm giọng quát: “Phê chuẩn!”
“Các vị, cùng ta chiến một trận đi, Minh Ung ta trước giờ không sợ chết!”
“Chiến!”
Trong đại điện, từng luồng sát khí xông thẳng lên trời.
Lúc này, ngoài cửa thành Đế Đô Bắc Minh, hàng ngàn vạn quân đội đang chen chúc chờ đó.