Thì đột nhiên, có mấy người chạy như bay xông vào Uyên cốc.
“Thiếu chủ!”
Một tiếng gào vang lên: “Không ổn rồi, ngài mau ra ngoài đi, thành Lăng Vân xuất hiện rất nhiều linh thú phi hành, áp chế mọi người không thở nổi, bọn họ liên mồm đòi tìm ngài!”
“Ồ?”
Tần Ninh hơi kinh ngạc.
Trong Cửu U dường như không có mấy ai dám lớn lối đến thế chứ?
“Ta cũng muốn xem xem là kẻ nào dám ra oai trước mặt Tần gia như vậy!”
Tần Ninh nói xong, thân ảnh lóe lên rồi biến mất. Mọi người lúc này ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.
Tần Ninh... rời đi kiểu gì vậy?
Mà lúc này, ở bên ngoài Tần phủ, trên bầu trời thành Lăng Vân, có từng con linh thú phi hành đang bệ vệ cuồng bạo, đập cánh trong khoảng không cao mấy trăm thước.
Trên con linh thú đó có những người ăn mặc là lượt, khí chất bất phàm, tu vi kém nhất là ở cảnh giới Thông Thiên, thậm chí còn cao hơn.
Nhìn kỹ thì cũng toàn là linh thú cấp chín, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Tử Linh Diên Điểu cấp chín.
Linh thú cấp này nghe nói có dòng máu của Thần Diên, một loại dị thú thượng cổ.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, linh thú này cực kỳ có linh tính.
So với linh thú cấp chín bình thường còn thông linh hơn nữa, tránh hung dính cát.
Mà lúc này, trước cửa Tần phủ là từng con Tử Linh Diên Điểu đang hạ cánh.
Mười mấy người tỏ ra khí phái rất mạnh.
Trên con Tử Linh Diên Điểu đứng đầu là ba người đang đứng.
Bao gồm một nam và hai nữ.
Người đàn ông khoảng hai tư, hai lăm tuổi, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nhìn xuống bên dưới.
Một đôi mắt phượng mê người.
Thân hình cao ráo, da dẻ như tuyết.
Là một người đàn ông đẹp trai khiến người ta phát cuồng.
Hai cô gái bên cạnh hắn ta thì mặc đồ bằng tơ lụa, váy dài ôm người, dáng vẻ đầy đặn, xinh đẹp không thể tả.
“Ngũ ca, phụ hoàng bảo chúng ta đến lấy lại Cửu Hoang chiến xa, nhưng trận thế lớn thế này, huynh không sợ dọa người nhà Tần gia sao?”
Cô gái bên trái cười nhạt hỏi.
“Thất muội, bát muội, các muội không biết rồi!”
Hạ Phưởng Kiệt lại mỉm cười đáp: “Người như vậy cũng cần dọa chút, nếu không, hắn còn tưởng cổ quốc Đại Hạ chúng ta dễ bắt nạt đấy!”
Thân là ngũ hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ, Hạ Phưởng Kiệt tự cho rằng hắn ta giỏi hơn phế vật Hạ Thanh nhiều.