Nhưng lần này Tần Ninh không còn dẫn động sấm sét bên trong Cổ Tháp mà là lấy từ trên trời.
Ba thanh trường kiếm phóng lên không trung.
Bầu trời vốn đang quang đãng tự nhiên rậm rạp mây đen.
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên liên tục.
Mặt đất rung chuyển mãnh liệt, mà sức mạnh sấm sét ở trên đỉnh đầu Tần Ninh lúc này ầm ầm nổ ra.
“Ba lão già, chết đi!”
Tần Ninh hừ một tiếng, sải bước ra, ba cây trường kiếm rơi xuống vào lúc này.
Mà lúc này, phía sau ba linh kiếm có sức mạnh sấm sét rung chuyển giống như đuôi sao băng vậy.
Nhưng cái đuôi ấy lại mang theo sát khí vô cùng tận.
Ầm...
Tiếng va chạm đột nhiên vang lên.
Ba thanh trường kiếm trực tiếp bắn ra.
Rầm rầm rầm...
Nhất thời, tiếng nổ tung tràn ngập khắp đất trời.
Núi đồi nổ tung, toàn bộ thư viện Thánh Hiền đều run rẩy.
Lúc này ánh mắt Tần Ninh trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
“Công tử!”
“Công tử!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lo lắng không thôi.
“Ta không sao”.
Tần Ninh lau máu ở khóe miệng, lạnh nhạt nói: “Dẫn Thiên Lôi Thần Điện, bằng cường độ thân thể hiện giờ của ta mà bộc phát ra chém giết cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ thì cũng sẽ chịu thương tổn cực mạnh”.
Có điều Tần Ninh không quá quan tâm.
Bị thương cỡ này, chỉ là cơ thể bị tổn thương, khôi phục rất nhanh, sẽ không để lại di chứng.
Sau này hắn hoàn thiện Hỗn Nguyên Lệ Điện pháp đến tầng sáu, thân thể hắn dung hợp với sức mạnh sấm sét càng thêm thông thấu, thì sẽ không bị thương như vậy nữa.
“Linh Hoàng!”
“Thương Hoán!”
“Chung Kiếm!”
Ba tiếng kêu gào lúc này vang lên.
Hứa Ngọc Long, Thiên Nhất Thành cùng Thiên Sơn Nhất Kiếm cầm ba món bảo vật trong tay, nhìn xuống phía dưới, thân thể run rẩy.
Ba người Hứa Linh Hoàng đều bị cắm một thanh linh kiếm ở ngực.
Linh kiếm đó đầy vết rách, như muốn vỡ nát.
Mà ba người lúc này tràn đầy mùi khét sau khi bị sấm sét đánh vào, toàn thân dính đầy vết rách, đáng sợ vô cùng.