So với Mặc Thiên Tử, một người đã sống hàng vạn năm, bọn họ yếu hơn nhiều.
Huống hồ Mặc Thiên Tử đã đạt cảnh giới Địa Vị sơ kỳ!
Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, mỉm cười nói: “Tần công tử, một đám trẻ con ấy mà, không hiểu chuyện, ngài đừng tính toán nhé”.
Một đám trẻ con...
Lão cổ hủ sống hàng vạn năm rồi mà bị gọi là trẻ con, đây là lần đầu bọn họ gặp.
“Đi thôi đi thôi, ta đưa ngài đi nghỉ ngơi!”
Mặc Thiên Tử lúc này tươi cười nhìn Tần Ninh, giống như nhìn kho vàng vậy, không chớp mắt tí nào.
...
Mấy ngày sau đó, Tần Ninh một mực ở bên trong Trường Sinh đường của thư viện Thánh Hiền.
Mà Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu cũng ngày ngày đến chỗ Tần Ninh ở, nói cho hay thì là đến thăm hỏi, thực ra là báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ cho hắn.
“Ba lão cổ hủ của Bắc Thương tông, cổ quốc Thiên Phong, Hứa gia vốn đã là đèn cạn dầu, lần này bị lão tổ tông đánh cho một trận e là sống cũng không được lâu nữa”.
“Ba bên quyết định ký kết hiệp nghị, hàng năm sẽ tiến cống cho thư viện Thánh Hiền”.
“Thư viện Thánh Hiền lần này chết mấy trưởng tộc và trưởng lão của mấy gia tộc, tổn thất không nhỏ...”
“Có điều đại lục Bắc Thương hiện tại đều đang lưu hành truyền thuyết về Tần công tử”.
“Cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển chém giết lục, thất, bát chuyển và thậm chí là cảnh giới cửu chuyển, huynh đã thành thần rồi đó!”
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu mỗi người một câu, nhìn Tần Ninh đang ngồi ngay thẳng, không ngừng kể chuyện.
Nhưng Tần Ninh cũng chỉ đáp lại câu được câu chăng, cũng rất ít khi ngẩng đầu lên.
Hai người nhìn Tần Ninh với vẻ buồn bực.
Mấy ngày này hai người đến đây, Tần Ninh lúc nào cũng cúi đầu vào trang sách như đang viết cái gì đó.
Trang sách đó không phải sách bình thường mà là Thánh Hiền Mặc Thư Quyển.
Mà cây bút đó cũng không phải bút bình thường mà là bút Kim Mặc Thông Linh.
Thánh Hiền Mặc Thư Quyển là một cuộn sách, nhưng cũng là cuộn sách dùng mãi không hết.
Mở cuộn sách ra giống như một cuộn tranh vậy, có điều Thánh Hiền Mặc Thư Quyển lại trắng xóa hoàn toàn.
Thoạt nhìn không khác gì với trang giấy bình thường.
Còn bút Kim Mặc Thông Linh ở trong tay Tần Ninh cũng thành bút viết chữ.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hiểu, Tần Ninh đến đây xa như thế, phí bao nhiêu công như vậy cũng chỉ vì cuộn sách nhìn rất bình thường này sao?
Mà Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lại càng không hiểu.