“Nếu là giao đấu mang tính khiêu chiến thì đương nhiên sẽ có thắng có thua, cũng không thể thiếu giải thưởng được!”
Cổ Dung lúc này cũng vội vàng cười nói: “Cổ gia ta lấy linh roi Cửu Khúc ra đánh cược, nếu như Thanh Vân tông thắng thì cứ việc cầm đi!”
Lời này vừa nói ra, lông mày của Lý Nhất Phàm khẽ cau lại.
Linh roi Cửu Khúc là một linh khí cửu phẩm khá nổi tiếng của Cổ gia.
Không thể không nói thứ mà Cổ Dung lấy ra có giá trị vô cùng quý báu.
Nhưng cái này cũng thể hiện sự tự tin và lòng quyết tâm của Cổ Dung.
Kiếm Tiểu Minh hừ một tiếng nói: “Thanh kiếm này là kiếm Âm Càn, tuy chỉ là linh khí thất phẩm thế nhưng lại có uy lực cực lớn, hơn hẳn linh khí cửu phẩm, cái này chính là thanh kiếm của tổ tiên Kiếm Âm Sơn của Kiếm gia ta, giá trị hơn nhiều chứ?”
“Tiểu Minh!”
“Tiểu Minh!”
Lúc này, vẻ mặt của Thiên Linh Lung và Thẩm Văn Hiên cũng thay đổi.
Kiếm Âm Càn là báu vật gia truyền của Kiếm gia, nếu như thua vậy thì sẽ không còn nữa!
“Sợ cái gì?”
Kiếm Tiểu Minh cười nói: “Võ giả chúng ta thì sợ gì một trận chiến chứ?”
“Ca đã nói rồi, thà thua đứng còn hơn chết nằm!”
Kiếm Tiểu Minh hăm hở.
“Hay!”
Cổ Dung nói tiếp: “Nếu như Cổ gia thua thì linh roi Cửu Khúc sẽ thuộc về các ngươi!”
“Thanh Vân tông thua thì kiếm Âm Càn sẽ là của Cổ gia ta”.
“Một lời đã định!”
“Tứ mã nan truy!”
Nhất thời, phía trước Thanh Vân tông vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.
“Kiếm viện chủ đánh chết hắn đi!”
“Không phải chỉ là cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển thôi sao, đánh chết hắn!”
“Khiêu khích đến tận cửa, không thể nhịn được!”
Trong hai năm ở Thanh Vân tông, Kiếm Tiểu Minh cũng có tiếng nói cực lớn.
Kiếm thuật lợi hại, tấn thăng cực nhanh, bởi vậy có rất nhiều người người phục hắn.
Cổ Dung thấy cảnh này chỉ cười nhạt một tiếng.
“Xin chỉ giáo!”
“Đến đi!”
Kiếm Tiểu Minh lúc này cầ kiếm Âm Càn trong tay vung ra.
Cổ Dung tay không tấc sắt, quát khẽ một tiếng, linh khí bên ngoài cơ thể dày đặc như áo giáp.