Bỗng chốc đao khí xông ra.
Hai người Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Lung bước chân lảo đảo, liên tục lùi lại phía sau.
“Cảm giác thế nào?”
“Hai vị còn có thể chiến đấu được tiếp không?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên khó coi.
Một đao đánh lui Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Lung.
Đây mới là thực lực thật sự của Cổ Dung.
Cổ gia Lĩnh Nam thân là một trong những gia tộc cổ có nội tại mà Thanh Vân tông không thể sánh được.
Cổ Dung cười nhạt nói: “Có chơi có chịu, mau giao kiếm Âm Càn ra đây!”
“Tiếp theo, ta còn phải đi khiêu chiến với các gia tộc cổ và cổ quốc khác, không có thời gian ở đây trì hoãn với các người đâu!”
Lần này cả đám người đều im lặng.
Kỹ thuật không bằng người ta thì còn có thể làm gì nữa đây?
Cổ Dung thể hiện ra thực lực chân chính của mình, Thanh Vân Tứ Kiệt căn bản không đủ nhìn, cho dù có liên thủ lại cũng không phải là đối thủ.
Cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển quá mạnh mẽ!
“Cho ngươi!”
Kiếm Tiểu Minh lúc này không một chút do dự.
Thua không chịu nhận thì mới là mất mặt!
“Cho cái gì mà cho? Thanh Vân tông ta cũng không phải chỉ có mỗi Thanh Vân Tứ Kiệt”.
Một giọng nói lúc này đột ngột vang lên.
Tần Ninh đã trở về.
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
Lúc này ba thân ảnh từ trên trời bay xuống, phóng khoáng thản nhiên, đáp xuống trên sơn môn của Thanh Vân tông.
Tần Ninh một đầu tóc bạc, đứng chắp tay, trái ôm phải ấp, phóng khoáng thản nhiên.
“Thanh Vân tông có mấy vạn đệ tử, cũng chỉ là một Cổ gia Lĩnh Nam mà thôi!”
Tần Ninh cười nhạt nói: “Chỉ là một cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển mà cũng dám lỗ mãng làm càn?”
Nhìn thấy Tần Ninh trở về, trong lòng của mọi người đều cảm thấy bình an.
Đối với Thanh Vân tông mà nói, cho dù có là lão Vệ có cảnh giới vượt qua Hoá Thần cũng không thể khiến người khác có cảm giác an tâm được.
Chỉ có Tần Ninh mới có thể khiến người ta an tâm.
“Ồ? Vậy thì ta cũng muốn lĩnh giáo một chút!”
Cổ Dung lúc này cười nói: “Sớm đã nghe danh tông chủ của Thanh Vân tông có thiên tư tuyệt vời, có thể giết chết cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển, ta đây cũng muốn lĩnh giáo một chút”.