Nhưng vậy mà lại rơi vào tay Tần Ninh, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Cổ Nhất Phong lúc này mở miệng nói.
“Tông chủ Tần Ninh, thanh kiếm mà ngươi đem ra đánh cược quá quý giá, nếu như thua...”
“Yên tâm, có quý đến đâu cũng chỉ là một linh khí mà thôi, chẳng phải huyền khí, ta thua cũng chẳng sao!”
Tần Ninh cười nói: “Nếu như đã đánh cược thì đương nhiên phải kích thích lòng người một chút mới được chứ”.
Cổ Nhất Phong không nói gì thêm.
Tần Ninh đã nói như vậy trước mặt nhiều người như này, hắn ta cũng không sợ Tần Ninh giở trò lừa bịp.
Thanh Vân tông mà chối cãi thì cũng không cần phải xưng là tông môn đứng đầu nữa!
“Được!”
Cổ Nhất Phong bây giờ cũng không từ chối nữa!
Keng...
Một thanh trường kiếm xuất ra vào lúc này, mái tóc dài của Cổ Nhất Phong tung bay phấp phới, tuy không sắc sảo bằng Cổ Dung nhưng lại trông vững vàng thành thục hơn.
Keng...
Tiếng kiếm vang lên, một luồng kiếm khí vọt thẳng lên trời.
“Thằng nhãi này... kiếm ý lĩnh ngộ!”
Kiếm Tiểu Minh lúc này sững sờ nói.
Tần Ninh bấy giờ phi thân lao xuống.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Nhìn Cổ Nhất Phong, Tần Ninh cười nói: “Nếu đã là khiêu chiến thì có thua cũng đừng khóc đấy!”
Vừa dứt lời, Cổ Nhất Phong mang theo uy lực của kiếm ý đánh đến.
“Cút đi!”
Bỗng chốc, bóng dáng của Tần Ninh loé lên, trực tiếp vung ra một quyền.
Két...
Một quyền của Tần Ninh đập vào hàm dưới của Cổ Nhất Phong, tiếng vỡ vụn vang lên, cả người của Cổ Nhất Phong bay lên không trung.
“Cút!”
Lại thốt ra một chữ cút, Tần Ninh phi thân đá ra một cước.
Xát...
Lại một lần nữa thân ảnh của Cổ Nhất Phong biến thành một tàn ảnh, biến mất không dấu vết.
Trong nháy mắt, trước sơn môn Thanh Vân tông, một làn gió nhẹ thổi qua, đám người lunh lay trong gió...
Cổ Sơn Hà lúc này ngây ngẩn cả người.
Ta là ai?