“Ta đoán!”
Tần Ninh ho khan, nói: “Thôi, đừng làm mất thời gian của ta nữa, ta có chuyện quan trọng cần làm!”
“Ta không làm mất thời gian của ngươi!”
Cốc Tân Nguyệt im lặng một lúc rồi đáp: “Ta đi với ngươi”.
Tần Ninh mỉm cười, vỗ bò rồi rời đi.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt ở phía sau cũng đi theo từng bước, không nhanh không chậm.
Vẫn giữ khoảng cách mười mét, Tần Ninh nhanh, nàng đi nhanh, Tần Ninh chậm, nàng cũng đi chậm.
Lúc này, Tần Ninh bất lực thở dài.
Nghiệt duyên đời trước!
Nghiệt duyên!
Tần Ninh nhìn Cốc Tân Nguyệt và nói: “Nếu cô muốn đi theo ta thì cũng không phải là không được”.
“Từ nay trở đi, cô làm tỳ nữ của ta đi!”
Tỳ nữ?
Cốc Tân Nguyệt lúc này kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
“Nhóc con, ngươi xác định là không nói đùa chứ?”
Cốc Tân Nguyệt lại mỉm cười.
“Ta nghĩ kỹ rồi, chín vạn năm qua, ta bế quan, xuất quan vô số lần, rời khỏi Bắc Thương, đến đại lục Thương Lan, cũng đi qua biển Vô Tận”.
“Mà chàng, chỉ để lại truyền thuyết vô tận, ta chưa từng gặp được chàng!”
“Lần này, dù thế nào đi nữa thì ta cũng nhất định phải tìm được chàng”.
Cốc Tân Nguyệt gằn từng chữ: “Trước đây ngươi đến Bắc Thương, ta liền phát hiện ngươi có cái gì đó rất không đúng. Ngọc Lôi thể, năm đó chàng cũng tu luyện, Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết là do chàng sáng chế!”
“Cửu U đại lục, chín vạn năm qua không một ai biết, ngươi lại rõ hết”.
“Cho nên ngươi nhất định biết chàng ở đâu!”
Tần Ninh cuối cùng cũng hiểu được.
Vì sao cô gái này lại một mực đi theo mình.
Hóa ra trong lúc lơ đãng, hắn đã bại lộ ra nhiều như thế.
“Đừng nói với ta mấy câu vô dụng đó, làm tỳ nữ của công tử ta, tương lai cô còn có thể thấy được hắn, còn không thì vô ích thôi!”
Tần Ninh híp mắt cười.
Cốc Tân Nguyệt lúc này do dự một chút.
“Được!”
Tần Ninh mỉm cười, nói: “Đã vậy thì đi thôi!”
Cốc Tân Nguyệt vội vàng nói: “Rốt cuộc chàng đang ở đâu?”
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, sẽ có một ngày cô biết thôi!”
Tần Ninh cũng hơi bất đắc dĩ.