Cốc Tân Nguyệt tức thì giận dữ giậm chân, nói: “Sao ngươi lại vô lương tâm vậy hả”.
Một tháng qua, nàng không hề hỏi thăm tin tức về Cửu U Đại Đế mà một lòng chăm sóc cho Tần Ninh kỹ càng.
Cái tên này giờ nói đi là đi luôn.
“Ta nói rồi mà, người ta đến vì cô, cô còn không tin”.
Tần Ninh cạn lời: “Ai bảo cô xinh đẹp cơ, đàn ông nào mà chẳng thích”.
“Ngươi...”
Hai người nói qua nói lại, mười người lính đánh thuê xung quanh lúc này cũng không hiểu gì.
Dường như là bọn họ đang đánh cướp mà?
Hai người này không sợ à?
“Câm miệng!”
Râu cá trê quát lên: “Ông đây đang đánh cướp đó, câm mồm!”
“Giao toàn bộ linh thạch, linh đan và linh khí trên người ra đây!”
“Ta không có mà, đều ở trong người của nàng ấy hết”, Tần Ninh chỉ sang Cốc Tân Nguyệt, nói: “Không tin các ngươi cứ soát đi!”
“Ngươi dám!”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng.
“Có gì không dám?”
Ánh mắt của râu cá trê đã sớm dán lên người Cốc Tân Nguyệt rồi, hắn ta chỉ muốn nhào lên hưởng thụ một phen.
Cô gái như vậy hiếm gặp lắm chứ.
Không ngờ lại gặp được ở đây.
Chơi một lần, chết cũng đáng!
“Không có chuyện gì của ta nữa thì ta đi trước đây”.
Tần Ninh cười híp mắt nói.
“Nhãi con, đi á? Định đi đâu?”, râu cá trê cười khà khà: “Nhìn cho kỹ xem gia ta hầu hạ người phụ nữ của ngươi như thế nào, đảm bảo cho nàng sướng run người”.
Chậc chậc chậc...
Tần Ninh nghe vậy thì ngẩng cằm lên, không đi nữa.
“Được, ta xem!”
Nghe vậy, râu cá trê sửng sốt.
Hai người này sao cứ ngu ngu?
Nhưng lúc này, hắn ta không kiềm nổi nữa rồi.
Muốn trách thì chỉ trách cô gái này khiến người ta không thể kiềm chế thôi.
Nghiêng nước nghiêng thành chứ không ngoa.
Trong mắt Tần Ninh, ở đời này, cũng chỉ có Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Cốc Tân Nguyệt hiện tại là xứng với danh xưng này.
Hắn làm người chín đời chín kiếp, không đến mức thấy một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành liền chảy nước bọt. Gặp nhiều rồi nên cũng chẳng ngạc nhiên.