TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 1537 “TIỆN TAY MÀ THÔI”. 

“Chỉ có một lời giải thích duy nhất mà thôi!”

Cốc Tân Nguyệt gằn từng chữ, nhìn Tần Ninh.

“Ngươi chính là chàng ấy, nhưng là trở về trong một hình dáng khác!”

Cốc Tân Nguyệt lúc này nhìn Tần Ninh chằm chằm.

Như thể một khắc sau đó Tần Ninh sẽ lập tức lộ nguyên hình.

“Cô nói ta là hắn thì cứ cho là hắn đi”.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu đã vậy thì có nên suy nghĩ một chút về chuyện đêm nay làm ấm giường cho ta không?”

“Được rồi!”

Cốc Tân Nguyệt yếu ớt nói: “Mặc dù không thể tưởng tượng được nhưng trước mắt thì đây là khả năng duy nhất ta có thể nghĩ ra được, là lời giải thích hợp lý nhất!”

Tần Ninh lúc này bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Cô gái trước mặt này không dễ hù doạ đâu!

Trước khi hắn rời đi Cốc Tân Nguyệt đã thề cả đời này sẽ không tiến vào Cửu U đại lục.

Thật không ngờ nữ nhân này lại chẳng coi trọng lời thề của mình đến thế.

Vậy mà lại không nhịn được đi đến Cửu U đại lục để điều tra rõ ràng.

Dù sao thì cũng chẳng có mấy người sống hơn chín vạn năm mà chưa chết.

Cốc Tân Nguyệt chính xác là một trong số đó.

Tần Ninh không phải chưa từng nghĩ đến chuyện để lộ thân phận, thế nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.

Có đôi khi cho dù tận lực giấu diếm cũng không thể giấu được tất cả mọi chuyện.

Từ sự tồn tại của lão Vệ, Cốc Tân Nguyệt có thể suy đoán ra được rất nhiều thứ.

Tần Ninh liếc nhìn Cốc Tân Nguyệt một cái, nói: “Cần gì chứ? Chín vạn năm, có đáng không...”

Cốc Tân Nguyệt lại gắp thêm một miếng thịt, nhẹ nhàng cắn một miếng, cau mày nói: “Cái này khó ăn quá... Vẫn là thịt nướng ăn ngon hơn”.

Tần Ninh lắc đầu cũng không nói tiếp nữa.

Lúc này, bên trong Lưu Diễm các, Lưu Vân Triết mặt mày rạng rỡ.

Lần này Lưu Diễm các đại nạn không chết, ắt có phúc về sau.

Vết thương bên trong cơ thể đã được giải trừ, đời này có lẽ vẫn còn có cơ hội tấn thăng đến cảnh giới Tam Vị.

Mà tất cả những chuyện này đều là nhờ có Tần Ninh.

Tần Ninh bây giờ đang bàn bạc chuyện gì đó với Cốc Tân Nguyệt, ông ta cũng không tiện đi đến làm phiền liền tiếp đãi các khách mời khác.

Nhìn thấy chỗ hai người đã yên tĩnh, Lưu Vân Triết lúc này mới đi đến.

“Tần công tử!”

“Cốc cô nương!”

Lưu Vân Triết chắp tay nói: “Mấy hôm nay có quá nhiều chuyện cần phải xử lý, lần này cảm tạ hai vị!”


“Tiện tay mà thôi”.

Đọc truyện chữ Full