Cảnh giới tăng lên thì những sức sống bị cạn kiệt đã dần khôi phục.
“Tóc trắng của ta không đẹp sao?”
Tần Ninh nhìn Cốc Tân Nguyệt, thản nhiên nói.
“Ta thấy rất đẹp mắt, màu bạc rơi chín tầng trời!”
“Dám bảo ta là quái vật tóc trắng à?”
Tần Ninh nhìn Quế Nhất Luân: “Ngươi đúng là không sợ chết đấy!”
Nghe vậy, nhóm người Lưu Diễm các xung quanh liền thấy run người.
Tần Ninh, đúng là không sợ chết!
Đối phương là ai cơ?
Quế Nhất Luân!
Thiên tài Hoàng thể, ngạo thị quần hùng.
Thiên chi kiêu tử số một Thiên Ngoại Thiên, báu vật trong tay của Thiên Ngoại Thiên.
Toàn bộ đại lục Thiên Long, cũng không có mấy ai dám nói chuyện với hắn ta như vậy!
Tần Ninh lại không chút quan tâm.
Sắc mặt Quế Nhất Luân hơi sửng sốt.
Rồi nở một nụ cười rất nghiền ngẫm.
“Thú vị thật, thú vị thật”.
“Chỉ một thiên tài nhỏ cảnh giới Hóa Thần lục chuyển mà cũng dám khoa trương nói láo vậy à!”
“Đại lục Thiên Long xuất hiện một kẻ không biết trời cao đất dày như vậy từ bao giờ thế?”
Quế Nhất Luân lúc này cười khẩy, vung tay lên.
Soạt soạt soạt...
Lập tức có mười mấy người bay xuống.
Hơn mười người ở cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển, ngũ chuyển lúc này đằng đằng sát khí.
Mục tiêu, chính là Tần Ninh!
“Làm nóng người một chút cũng được!”
Tần Ninh không nói gì, trực tiếp tuôn ra.
Cốc Tân Nguyệt lúc này lại ngồi xuống xem kịch.
Nàng sẽ không giúp Tần Ninh đâu.
Cái tên này dám sàm sỡ nàng.
Hàng vạn năm qua, nàng cô độc một mình trong thư viện Thánh Hiền, yên tĩnh chờ đợi.
Chờ người đó quay về!
Nhưng chưa từng có ai dám làm vậy với nàng!
Nhưng lúc này, không biết vì sao mà Tần Ninh làm vậy lại khiến nàng thấp thỏm bất an.
Nhưng không hề muốn từ chối.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”