Đi từng bước vào bên trong sơn cốc, khí tức âm u ngày một rõ rệt.
Rống...
Đột nhiên có một tiếng gầm vang lên.
Ở giữa rừng cây phía trước hai người hiện ra vô vàn đôi mắt xanh biếc, sáng quắc.
“Đây là... linh thú cấp chín... báo Thiết Giáp!”
Báo Thiết Giáp, linh thú cấp chín hàng đầu.
“Không đúng...”
Lưu Vân Triết tiếp tục nói: “Báo Thiết Giáp toàn thân toả ra ánh sáng màu vàng, hai mắt phát ra ánh sáng màu bạc, còn thứ này...”
“Biến dị!”, Tần Ninh mở miệng nói: “Cấm địa Thiên Vị chịu ảnh hưởng bởi chuyển động từ trường, linh thú ở chỗ này phần lớn đều là biến dị, trở nên... mạnh hơn!”
“Phải làm sao bây giờ?”
“Giết!”
“Hả? Hả?”, Lưu Vân Triết sững sờ.
Giết sao?
Nói đùa cái gì vậy chứ?
Số lượng báo Thiết Giáp ở bên trong sơn cốc này ít nhất cũng phải mấy chục con, nói hai người bọn họ giết sao?
Vừa dứt lời Tần Ninh liền xông ra.
Linh kiếm Long Cốt Nguyệt lúc này phát ra tia sáng lấp loé.
Bùm...
Lúc này bỗng phát ra một tiếng nổ.
Bùm...
Trên mặt đất truyền đến một tiếng nổ bùm.
Linh kiếm Long Cốt Nguyệt lúc này toả ra như bạch cốt mờ mịt.
Nhưng đối mặt với kiếm của Tần Ninh, từng con báo Thiết Giáp đột biến lúc này liên tục rút lui.
Tần Ninh bây giờ đuổi giết xông ra, kiếm chém bốn phía.
Nhìn thấy những con báo Thiết Giáp biến dị nhao nhao lùi lại, trong lòng Lưu Vân Triết càng thêm khó hiểu.
Hình như những con báo Thiết Giáp biến dị kia dường như... rất kiêng dè linh kiếm Long Cốt Nguyệt trong tay Tần Ninh.
Lưu Vân Triết cũng không do dự nữa, theo Tần Ninh xông thẳng ra.
Hai người liên tục tiến lên, từng con báo Thiết Giáp không ngừng lui lại hoặc là bị Tần Ninh giết chết, đối mặt với linh kiếm Long Cốt Nguyệt dường như bọn chúng rất e ngại.
Đi vào giữa rừng cây, xung quanh càng âm u.
Tần Ninh mở miệng nói: “Quan sát cẩn thận vào, nhìn thấy chỗ nào phát ra ánh sáng màu vàng thì chính là nơi lão tổ của ông qua đời”.
“Được”.
Lưu Vân Triết nhìn những con báo Thiết Giáp xung quanh, trong lòng khẽ run rẩy.
Nếu để ông ta một mình ở chỗ này chắc chắn ông ta sẽ co giò bỏ chạy.
“Ở bên kia!”