Quy Thiên Biến giận dữ không thôi.
Quy Mạc Hứa là người con trai ông ta yêu thích nhất, là người kế thừa tông môn sau này.
Bây giờ bị Tần Ninh giết, sao ông ta không giận cho được?
Nhưng bây giờ, việc cấp bách là tìm Huyền Khí.
Với võ giả ở cảnh giới Thiên Vị thì huyền khí quan trọng vô cùng.
Chính như ông ta nói, tông chủ của lục đại tông môn hầu như đều là cường giả cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ.
Không có huyền khí.
Có lẽ ông ta với đám người Thanh Nguyệt tiên tử, Thánh Thiên Minh Đồ Vạn Sơn đều là bất phân cao thấp.
Nhưng nếu có một món huyền khí, năm người này, không ai có thể là đối thủ của ông ta.
Huyền khí, là binh khí mạnh hơn cả linh khí.
Đám người Quy Nguyên Tông, lập tức thâm nhập.
Mà cũng trong lúc đó, đám người Thanh Hà Tiên Sơn, Hồn Thiên Hiên, Thiên Ngoại Thiên, Thánh Thiên Minh cùng Trường Hồng Môn, cũng đi về chỗ sâu của cấm địa Thiên Vị.
Càng vào sâu thì khí tức âm u càng nồng.
Lúc này, bên trong cấm địa Thiên Vị to lớn, Tần Ninh lại một mình cầm linh kiếm Long Cốt Nguyệt đi với tốc độ cực nhanh.
Gràoooo...
Tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên liên tục.
Lúc này mặt đất nổ tung, bên trong dãy núi toàn là sự u tối.
“Tốc độ này quá chậm...”
Tần Ninh nhíu mày.
Đây vẫn là núi Nhân Vị, chưa đến biển Địa Vị, nhưng trong dãy núi có rất nhiều linh thú biến dị.
“Đành chịu thôi!”
Tần Ninh lúc này phi thân lên, cách không trung khoảng trăm mét thì tăng tốc tiến lên.
Gràoooo...
Một tiếng gào thét, vào thời khắc này vang lên.
Tần Ninh sải bước ra, trong tay, một cái linh điêu, vào thời khắc này xuất hiện.
Chính là pho tượng gỗ lấy từ Đế Đô của Bắc Minh.
Nếu Cốc Tân Nguyệt ở đây nhìn thấy pho tượng này thì chắc chắn sẽ hô lên.
Cửu U Đại Đế!
“Cút ra!”
Tần Ninh cầm linh điêu trong tay, quát lên.
Đám linh thú biến dị chạy tới như bay giống như cảm nhận được nỗi sợ hãi từ trong xương tủy.
Trong giây lát đó, hết thảy linh thú muốn liều lĩnh xông vào thì đều từ bỏ hết ý định.
“Xem ra vẫn có chút tác dụng”.
Tần Ninh nhìn về phía trước, gia tăng tốc độ.
Phía trước linh điêu, dù là linh thú cấp chín nhìn thấy thì cũng phải quay đầu bỏ chạy.
Trên đường đi, Tần Ninh gặp mấy con huyền thú, bọn chúng chỉ khẽ gầm lên, thấy Tần Ninh thần tốc đi qua thì cũng không đuổi theo.
Một đường bay nhanh phía dưới, dãy núi rừng cây dần dần lui lại.
Sau đó mặt đất dần trở nên trống trải.
Tần Ninh lúc này, cũng là thở phào.
Núi Nhân Vị, vượt qua!
Tiếp tục về phía trước chính là biển Địa Vị.