Lý Nguyên Bân lúc này mở miệng nói: “Cha, con đi!”
“Con cũng đi!”
Thiếu chủ Thánh Thiên cười híp mắt nói.
“Được!”
Đồ Vạn Sơn cùng Lý Hoành Trung cũng không lo lắng.
Tần Ninh dám dùng chiêu bẩn gì, chắc chắn phải chết.
“Vậy xuất phát thôi!”
Tần Ninh đi ở phía trước, tới gần hòn đảo.
Hai phe cộng lại hơn năm mươi người, lúc này lần lượt đi theo sau.
“Tông chủ Tần Ninh cũng đừng giận, ai mà chẳng muốn sống chứ”.
“Nhỡ xảy ra sự cố phút chót không thì cũng không tốt”.
Thiếu chủ Thánh Thiên cười ha ha nói.
“Ta hiểu mà”.
Tần Ninh tới gần đảo nhỏ, cười nói: “Có điều, ta tung hoành thiên địa, chín đời chín kiếp chín vạn năm, năm đó, thân là thiếu chủ Cửu Thiên Vân Minh, lại càng vượt qua hàng ngàn vạn năm thời gian của kỷ nguyên trước cùng kỷ nguyên mới, sự cố phút chót, chưa bao giờ xảy ra!”
Tần Ninh nói ra, thiếu chủ Thánh Thiên cùng Lý Nguyên Bân đều sửng sốt.
Tần Ninh này nói mê sảng gì vậy?
Gì mà chín đời chín kiếp chín vạn năm?
Kỷ nguyên trước, kỷ nguyên mới, ngàn vạn năm?
“Không hiểu à?”
Tần Ninh đột nhiên dừng lại, phất tay nói: “Không hiểu cũng đúng thôi, người chết thì có hiểu hay không cũng không sao cả”.
Lời này vừa nói ra, hai người biến sắc, vội vàng lui lại, cách xa một khoảng.
“Tần Ninh, ngươi muốn làm cái gì?”
Lý Nguyên Bân lúc này quát lên: “Nếu như ngươi động thủ ở đây, dẫn động cự thú ở đáy biển, mọi người đều sẽ chết!”
“Tần tông chủ, không nên làm điều xằng bậy.”
Thiếu chủ Thánh Thiên lúc này vội vàng nói: “Ngươi dẫn đường, chúng ta sẽ không ra tay với ngươi.”
“Hiện tại mà xung động thì sẽ bỏ mạng đó.”
Nhìn bộ dạng lo lắng của hai người, Tần Ninh cười nhạt một tiếng.
“Giờ biết sợ rồi?”
Tần Ninh đứng vững tại chỗ, nhìn mấy chục người.
“Ở bên ngoài mà động thủ, sợ các người chạy mất.”
“Ở chỗ này, chạy, các người cũng chạy không thoát!”
Tần Ninh đứng chắp tay, từ từ nói: “Uy hiếp ta? Ai cho các người lá gan đó vậy.”
“Tần Ninh, ngươi đây là đang muốn làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành à.”
“Ngươi suy nghĩ kỹ lại đi!”
Tần Ninh thấy buồn cười.