Mộ Thiên Vị!
Mộ Thiên Vị khiến bao người nghe tin đã sợ mất mật.
Nơi đây, cũng là nơi hung hiểm nhất của cấm địa Thiên Vị.
Minh Mẫu tới gần đại địa, cách ngàn mét, liền không tiến thêm nữa.
Tần Ninh cũng biết tên này sợ hãi.
“Cảm ơn nhé!”
Tần Ninh vỗ xúc giác của Minh Mẫu, cười nói: “Lần sau ta sẽ quay lại tìm ngươi”.
Tần Ninh nói xong, Minh Mẫu lặn xuống nước nghe ùng ục, không còn thấy hình bóng nữa.
Thấy cảnh đó, Tần Ninh sờ mũi.
“Hái chút linh quả thôi mà, có đáng phải như vậy không hả?”
Tần Ninh không nói gì, hạ cánh xuống đất.
Trước mắt hắn, là một vùng đất bao la.
Thật ra, toàn bộ cấm địa Thiên Vị, có thể nói là cuộn thành một hình tròn.
Vòng ngoài nhất chính là núi Nhân Vị.
Vòng tròn ở giữa chính là biển Địa Vị.
Mà nơi nòng cốt chính là mộ Thiên Vị.
Nơi đây nguy cơ trùng trùng.
Tần Ninh đi trên mặt đất, khí trời u ám cùng khí tức quỷ dị khiến người ta lạnh gáy.
Rắc một tiếng, là xương cốt vỡ vụn.
Tần Ninh nhìn xuống dưới chân, khẽ lắc đầu.
Cấm địa Thiên Vị, là tuyệt địa, là tử địa, nhưng cũng là bảo địa.
Vô số người, vì đột phá, vì truy cầu thực lực lớn mạnh mà tới chỗ này.
Nhưng kết quả, chỉ có một con đường chết.
Hàng năm, đi tới cấm địa Thiên Vị không chỉ có người của đại lục Thiên Long, mà còn có người của những đại lục khác, tử thương vô số.
Người có được cơ duyên đếm trên đầu ngón tay.
Nơi đây, chết quá nhiều người, mà ở đây, chuyện cổ quái cũng rất nhiều.
Xác khô!
Là sự tồn tại nguy hiểm nhất ở đây, mà số lượng cũng nhiều nhất.
Ngoài xác khô ra thì còn liệt thi khủng khiếp!
Liệt thi lúc còn sống ít nhất là cảnh giới Thiên Vị.
Tần Ninh rút linh kiếm Long Cốt Nguyệt ra, nhìn về phía trước và bước đi.
Sở dĩ hắn phải đến đại lục Bắc Thương và lấy linh kiếm Long Cốt Nguyệt.
Bởi vì linh kiếm Long Cốt Nguyệt được chế tạo từ xương rồng, hấp thụ nguyệt linh, có tính áp chế cực lớn với xác khô.