Nhưng những liệt thi và xác khô kia vẫn không từ bỏ trèo lên bậc thang.
Phía trước, hiện ra trước mắt mọi người là một thế giới ánh vảng.
Tần Ninh dẫn đầu bước vào bên trong thế giới ánh vàng.
Một khắc sau, trong chốc lát, thân ảnh của đám người xuất hiện ở một thế giới bên ngoài giữa trời đất.
Biển mây mênh mông, sóng lớn chập chùng, đỉnh núi màu xanh ẩn hiện giữa biển mây, biến thành một đảo nhỏ trong biển mây.
Ánh mặt trời chiếu xuống biển mây càng thêm lộng lẫy động lòng người.
Giống như một quả cầu lửa, thiêu đốt sóng mây trắng như tuyết, nhuộm sắc màu sặc sỡ cho bông mây.
Gió nhè nhẹ thổi qua, những đám mây như những dải lụa màu trong tay tiên nữ, lại như vạn đoá phù dung thi nhau nở rộ.
Khung cảnh này khiến người ta có cảm giác như đã đến chốn bồng lai tiên cảnh.
Đây cũng không phải là ở trên mặt đất mà là ở trên trời.
Đám người dẫm chân lên bậc thang đá.
Phía trước cách đó khoảng hơn ngàn mét xuất hiện một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo treo lơ lửng giữa bầu trời.
Thắng cảnh này như trời đất tạo nên, điêu luyện sắc xảo.
Mà phía trước, bên trên hòn đảo toả ra hương thơm mát, một loại khí tức vô cùng thoải mái.
Bên ngoài thì giống như địa ngục trần gian!
Thế nhưng ở đây lại giống như là thiên đường của nhân gian!
“Đây mới thật sự là cấm địa Thiên Vị sao?”
Lý Hoành Trung và Đồ Vạn Sơn lúc này đứng im một chỗ nhìn về phía trước.
Đâu chỉ riêng hai người, Hoắc Thiên Mệnh của Thiên Ngoại Thiên, Hoắc Trung Nhân của Hồn Thiên Hiên và Tiên tử Thanh Nguyệt của Thanh Hà Tiên Sơn lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm.
Thật khó có thể tưởng tượng được ở bên trong cấm địa Thiên Vị lại tồn tại một nơi có khung cảnh như thế này.
“Mau đến xem thử một chút!”
Lý Hoành Trung đã không thể chờ đợi thêm được nữa.
Ngay cả Trác Tiểu Nhã và Bùi Thư Thư bây giờ cũng cả người ngây ngốc.
“Chỗ này đâu phải là nơi nguy hiểm gì chứ, là thiên đường mới đúng!”
Hòn đảo lơ lửng trên trời giống như thiên đường!
“Đây chính là địa vực!”
Tần Ninh nhìn về phía trước, trầm mặc không nói, cũng không sải bước tiến lên.
Tiên tử Thanh Nguyệt của Thanh Hà Tiên Sơn lúc này sải bước đi đến.
“Tần tông chủ!”
Tiên tử Thanh Nguyệt nhìn về phía Tần Ninh, nhẹ giọng nói: “Tại hạ là Tiên tử Thanh Nguyệt của Thanh Hà Tiên Sơn”.
“Vừa mới nghe thấy Tần tông chủ nói là... mộ Thiên Long”.
“Ta nhớ rất rõ lão tổ Tiên Sơn có ghi lại cấm địa Thiên Sơn vô cùng nguy hiểm, ba chỗ núi Nhân Vị, biển Địa Vị và nghĩa địa Thiên Vị đều không bằng một phần một ngàn lăng mộ Thiên Long!”
“Mà khi đó tiên tổ biết được những điều này cũng là từ Cửu U Đại Đế, hình như Tần tông chủ cũng hiểu biết về cái này?”
Tiên tử Thanh Nguyệt trông dáng vẻ cũng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, một thân váy trắng đứng đắn, tao nhã thoát tục.
“Tiểu tiên tử muốn moi tin tức từ miệng của ta sao?”
“To gan!”