TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 1616 “TA BIẾT NGƯƠI LÀ AI RỒI!”  


Phanh...

Lúc này, Tần Ninh trực tiếp đập xuống một quyền.

“Còn dám tự xưng ông đây trước mặt ta, ta lột da ngươi!”

“Thạch Cảm Đương, năm đó ngươi bái Thanh Vân làm thầy, dập đầu ba tháng trước cửa Thanh Vân tông”.

“Sau khi nhập môn, cảnh giới Cửu Môn, người ta tốn một năm, ngươi tốn mười năm”.

“Các sư huynh đệ của ngươi chết đi, ngươi mới đạt cảnh giới Hóa Thần”.

“Sau đó đến cảnh giới Nhân Vị, lại thành một nút thắt của ngươi”.

“Kiếm Âm Sơn cùng Minh Uyên, vài tháng là đột phá, ngươi thì hay quá rồi, lại tốn những mười năm”.

“Sư tôn ngươi tức giận, mấy lần muốn trục xuất ngươi khỏi sư môn vì làm mất mặt nó”.

“Ngươi đã cầu xin ai, không biết xấu hổ mà dập đầu liên tục?”

“Là ai, đánh tơi bời sư tôn của ngươi một trận, rồi đón ngươi trở về Thanh Vân tông?”

Tần Ninh lúc này không ngừng nói từng câu từng chữ.

Ông già râu trắng trước mặt lúc này cũng sửng sốt.

“Còn chưa nghĩ ra à?”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Người ta tu kiếm thuật, tu thương thuật, tu đao thuật, ngươi cứ đòi quơ búa vung rìu, nói là uy vũ khí phách, bị sư tôn ngươi phạt úp mặt vào tường hối lỗi một năm”.

“Người ta làm đâu chắc đấy, ngươi lại cứ không biết tự lượng sức mình, cứng rắn đột phá, làm gãy kinh mạch”.

“Người ta...”

“Ta biết!”

Đột nhiên, ông già râu trắng kinh ngạc, run rẩy nhìn Tần Ninh.

“Ta biết ngươi là ai rồi!”

Tần Ninh lúc này thở phào.

Nếu Minh Uyên cùng Kiếm Âm Sơn vẫn sống, hai tên nhóc kia tuyệt đối sẽ không não ngắn giống như cái đứa ngốc này.

“Ngươi chắc chắn là đồ đệ mà sư tôn ta mới nhận đúng không?”

“Ha ha, tiểu sư đệ, ta là Thiên Thanh Thạch, là sư huynh của ngươi, sư tôn nhớ ra việc phải cứu ta, đúng không?”

Nghe đến lời này, Tần Ninh lúc này mặt mũi đen sì.

Rầm rầm rầm...

Trong chốc lát, một hồi đấm đá vang lên.

Râu của Thiên Thanh Thạch, bị rụng mất một nắm lớn.

“Đồ ngu dốt, vô liêm sỉ, ông đây năm đó nên lấy một búa đánh chết ngươi, cho ngươi luyện chế rìu Khai Linh hay búa Trảm Thần làm gì, để bây giờ tự mình chịu tội”.

Tần Ninh lúc này tức giận nói.

Đã gặp ngu xuẩn, nhưng ngu ngốc đến cỡ này thì đúng là chưa từng.

“Sư tổ?”

Thiên Thanh Thạch lúc này đột nhiên sững sờ.

“Người là sư tổ?”

“Sư tổ, người trở về?”

Tần Ninh liếc lườm Thiên Thanh Thạch, chỉnh lại quần áo.

“Cũng chưa ngu đến mức không có thuốc chữa”.

“Ta nói mất bao lâu, những chuyện kia, ngoại trừ ta, còn có ai có thể biết như vậy tinh tường?”

Thiên Thanh Thạch có dáng dấp như bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nhìn về phía Tần Ninh.

“Sư tổ...”

Đọc truyện chữ Full