Chỉ một chưởng, một chưởng nhẹ nhàng dường như đã nghiền nát Tần Ninh.
Mấy người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh và Lý Hoành Trung lúc này đều sững sờ.
Quá kinh khủng!
Đời này bọn họ cho rằng được chứng kiến cảnh giới Địa Vị vô địch giao thủ đã là kinh khủng lắm rồi!
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy con rồng khổng lồ kia.
Bọn họ mới nhận ra rằng.
Đừng nói là cảnh giới Nhân Vị hay là cảnh giới Địa Vị.
Cho dù là cảnh giới Thiên Vị thì lúc này cũng chẳng là cái thá gì hết!
Thế nhưng điều quan trọng nhất là Tần Ninh cản lại đòn tấn công nhưng hết lần này đến lần khác đều không chết.
Giống như “tiểu cường” đánh không chết, Tần Ninh giờ phút này càng thêm kinh khủng!
Sức sống vô cùng ngoan cường!
“Long Cốt sau khi thức tỉnh có linh hồn mà cũng chỉ có tý năng lực này thôi sao?”
Tần Ninh bây giờ toàn thân đẫm máu, nhưng lại chẳng thèm để ý, nhếch miệng cười nhạo nói: “Năng lực như này có phải quá mất mặt rồi không?”
“Ngươi đang tự tìm cái chết đấy!”
Ba người đã hoàn toàn nổi giận.
Như này mà vẫn còn chưa chết!
Thằng nhãi này thật sự giống như lời chủ thượng nói, không thể khinh thường được!
Bùm...
Ba người điều khiển con rồng khổng lồ, một lần nữa đáp xuống.
Dung nham ở bên trong miệng rồng ầm ầm bắn ra.
Xèo xèo...
Dung nham phun lên cơ thể của Tần Ninh.
Trong chốc lát, toàn bộ cơ thể của Tần Ninh hoàn toàn bị bốc cháy.
Toàn thân hắn lúc này giống như một người lửa.
Ba người lúc bấy giờ thấy được cảnh này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Đây chính là con rồng khổng lồ mà Thiên Đế các đã lên kế hoạch trong mấy vạn năm.
Dùng Thạch Cảm Đương làm mồi nhử, dẫn dụ Tần Ninh sa lưới từng bước một.
Dùng Long Cốt khổng lồ kết hợp với sức mạnh của dung nham giết chết hắn hoàn toàn.
Kế sách này vẹn toàn không chê vào đâu được.
Nếu như vẫn không thể giết chết được Tần Ninh vậy thì thật sự chẳng hợp lý chút nào!
“Sư tổ!”
Lúc này, một tiếng rít gào vang lên.
Thạch Cảm Đương bây giờ đã thoát ra khỏi sợi xích sắt cuối cùng, vội vàng lao ra.
Nhưng nhìn thấy dung nham đang bao bọc thiêu đốt cơ thể kia, Thạch Cảm Đương lại bất lực không có cách tiếp cận.
“Sư tổ...”
Thạch Cảm Đương giận không nhịn được!