Tần Ninh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều về chuyện này.
Bản thân hắn chính là con trai của Vô Thượng Thần Đế và tộc trưởng tộc Băng Hoàng.
Trong người mang hai hồn rồng và phượng.
Thức tỉnh chỉ là thời gian sớm muộn.
Mà lần này, người của Thiên Đế các xem như là đã trợ giúp hắn một tay.
Kích thích thần hồn Băng Hoàng, dưới sự áp bách của dung nham đã hoàn toàn thức tỉnh.
Bên trong mộ Thiên Long có một bộ Long Cốt, Tần Ninh sao lại không biết chuyện này cơ chứ?
Tộc Thần Long ở trong thế giới thần chính là chủng tộc mạnh mẽ nhất, dưới sự lãnh đạo của nghĩa phụ Tạ Thanh có thể nói là hưng thịnh lớn mạnh.
Rồng cho dù đã chết ngàn năm thì hồn phách vẫn không tan biến.
Dù chết vạn năm, rồng linh bất diệt.
Thiên Đế các trừ việc có thể lợi dụng điểm này ra thì còn có cách nào khác đâu?
Tần Ninh vung tay lên, Long Cốt lúc này mặt ngoài bao phủ bởi băng, như được thực chất hoá.
“Vô duyên vô cớ đưa ta một vật cưỡi, Thiên Đế các cũng thật có tâm!”
“Nhưng lần sau các ngươi không phải đến tìm ta đâu... mà đích thân ta sẽ đến tận nơi chào hỏi!”
Di chuyển tay, cơ thể của con rồng to lớn lúc này thu nhỏ dần, biến thành một con rồng dài trăm trượng.
Tần Ninh phi thân bay lên, đứng thẳng trên đỉnh đầu của rồng băng.
Cơ thể to lớn, ánh sáng băng màu xanh lam trong suốt, xương trắng rạng ngời rực rỡ, đôi mắt rồng lúc này có màu xanh lam đẹp vô cùng.
“Đi!”
Tần Ninh vừa nói xong liền nhấc chân đạp xuống.
Con rồng khổng lồ bay trên không, lao đi vùn vụt.
“Gầm...”
Một tiếng rồng rống cực to lúc này đột ngột vang lên.
Tần Ninh lúc này sải bước đi ra, rồng băng lao đi vùn vụt hoá thành một tàn ảnh.
Bên ngoài hòn đảo trên không.
Thạch Cảm Đương trên người lúc này run rẩy đầy vụn băng.
“Phù... băng hoả lưỡng trọng thiên*”.
(*Băng hỏa lưỡng trọng thiên: trong thời gian ngắn đã phải trải qua hai sự kiện hoàn toàn tương phản nhau)
Thạch Cảm Đương tinh thần phấn chấn.
“Sư tổ cũng thật là, rõ ràng đã chuẩn bị chu toàn tất cả nắm chắc trong lòng bàn tay mà còn để ta lo lắng không công...”
Thạch Cảm Đương làu bà làu bàu.
Lúc này, ở một bên khác, mấy trăm người của tứ đại tông môn đều lủi đi chỗ khác
“Muốn đi đâu?”