TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 1662 “VỆ LÃO ĐẦU QUÁ NGU NGỐC...”  

So với Cửu U Đại Đế thì người này còn đáng sợ hơn.

Tần Ninh!

Ma quỷ!

Thằng nhãi này chính là ma quỷ!

Rồng băng gào thét, Thạch Cảm Đương bây gờ cưỡi trên thân rồng, hưng phấn không thôi.

“Ha ha ha...”

“Ha ha ha...”

Thạch Cảm Đương đứng ở trên đầu rồng, hai cánh tay dang rộng, cười ha ha nói.

“Kể từ hôm nay, Thạch Cảm Đương ta tự do rồi!”

“Cái tên vang dội Cửu U đại lục lần này sẽ không phải là Thiên Thanh Thạch nữa mà sẽ là tên thật của ta - Thạch Cảm Đương!”

“Sảng khoái!”

Thạch Cảm Đương bây giờ hận không thể quay về Cửu U đại lục ngay lập tức.

“Sư tôn, sư tôn, chúng ta sẽ đi đâu trước vậy?”

Thạch Cảm Đương nóng lòng hỏi.

“Thành Bắc Minh của đế quốc Bắc Minh!”

Tần Ninh nói thẳng: “Đúng rồi, có chuyện cần phải nói cho ngươi biết”.

“Hậu nhân cháu chắt của ngươi bây giờ không phải mang họ Thạch mà là họ Thiên!”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Thạch Cảm Đương trở nên kì lạ.

“Đổi, nhất thiết phải đổi!”

“Con cháu của ta đương nhiên là phải theo họ của ta rồi”.

Thạch Cảm Đương bộ dáng đầy căm phẫn.

Ba người một trâu thản nhiên ngồi trên thân rồng băng trở về Cửu U.

“Đúng rồi, lão Vệ vẫn còn sống, tiểu tử ngươi cũng đừng quá đắc ý”.

“Vệ lão đầu?”

Thạch Cảm Đương chép miệng nói: “Vệ lão đầu bây giờ không mạnh hơn ta đấy chứ?”

“Không!”

Nói đến đây, sắc mặt của Tần Ninh có hơi ảm đạm.

Cốc Tân Nguyệt không khỏi nói: “Lúc trước ta gặp lão Vệ, hình như là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, ngươi thần thông quảng đại như thế mà không có cách nào sao?”?

Tần Ninh nhịn không được nói: “Bản thân lão Vệ vốn có thiên phú nhưng lúc vào võ đạo đã hơn năm mươi tuổi, đã bỏ lỡ thời gian rồi”.

“Có thể đạt đến cảnh giới Địa Vị sơ kỳ này, nói thật, ta cũng đã dùng tất cả tài nguyên đập vào rồi”.

“Bây giờ đã đạt đến giới hạn!”

“E rằng chỉ còn lại mấy trăm năm tuổi thọ nữa thôi...”

Mấy trăm năm đối với người bình thường mà nói là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thế nhưng đối với võ giả cảnh giới Tam Vị mà nói, sống đến vạn năm thì không thành vấn đề.

Lão Vệ đã đến cực hạn.

“Vệ lão đầu quá ngu ngốc...”

Thạch Cảm Đương thầm nói.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt đạp hắn xuống đi!”

Bụp...

Cả người Thạch Cảm Đương rơi từ trên thân rồng băng xuống.

“Ta sai rồi... sư tôn...”


Tiếng nói của Thạch Cảm Đương càng lúc càng xa.

Đọc truyện chữ Full