Đây là chuyện gì vậy?
Chuyển thế trùng sinh?
Đơn giản nghe rợn cả người!
Hai cô gái vẫn luôn không hiểu tại sao Tần Ninh lại có bản lĩnh cao cường, không sợ trời không sợ đất.
Thế nhưng nếu thật sự đúng như lời Tần Ninh nói vậy thì tất cả đều có thể lý giải được.
Trong lúc nhất thời, trong lòng của hai cô gái nổi lên sóng to gió lớn.
Tần Ninh bây giờ không hề giấu diếm.
Sớm muộn, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng sẽ biết.
Lần này nói cho các nàng biết mình là Cửu U Đại Đế.
Lần sau lại nói cho các nàng biết mình là Thanh Vân Kiếm Đế, Cửu Nguyên Đan Đế...
Có lẽ các nàng sẽ dễ tiếp nhận hơn...
“Ta có cách, ngươi cứ yên tâm đi!”
Tần Ninh lúc này khoanh chân ngồi xuống.
Lúc này thời gian như ngừng lại.
Tần Ninh ngồi xếp bằng tại chỗ.
Không bao lâu sau.
Một tiếng vù vù đột nhiên vang lên.
Một hạt ngọc phát ra ánh sáng màu xanh lục ở bên trong cơ thể của Tần Ninh nổi lên.
“Công tử, không được!”
Lão Vệ nhìn thấy hạt ngọc lập tức hiểu ra Tần Ninh muốn làm cái gì.
Bên trong vạn linh châu ngưng tụ mấy chục vạn báu bật đất trời mà trước đây Tần Ninh thu thập được, một ít trong đó có thể sánh ngang với giá trị của một đại lục.
Nếu như vạn linh châu chuyển dời vào trong cơ thể của ông ta thì đúng là có thể liên tục cung cấp sức sống.
Nhưng đây là một bảo vật.
Một bảo vật không gì có thể sánh được trong trời đất này!
Đưa cho ông ta thì quá lãng phí!
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Ta đặt tên cho nó là Vạn Linh Châu!”
“Ngày đó tuổi thọ của ta cạn kiệt, chính hạt ngọc này đã kéo dài mạng sống cho ta”.
“Bây giờ ta đã thức tỉnh được một vài thứ, tuổi thọ đã được khôi phục, hạt ngọc này cũng chỉ bằng một mạch khoáng sinh mạng mà thôi!”
“Ngươi không thể chết được, đời này ngươi còn phải đánh xe cho ta, phục vụ ta!”
Tần Ninh hoàn toàn không để ý lời lão Vệ nói.
Mấy người Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này đều trợn tròn mắt há hốc mồm.
Nhưng cũng chỉ bằng một mạch khoáng sinh mạng mà thôi?