Trước đây hắn không xem Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương Phủ ra gì.
Giờ cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam hắn cũng chẳng để vào mắt.
Dù sao thì sự chênh lệch giữa tứ đại tông môn và cổ quốc, thế gia cổ không phải chỉ là một chút.
Lúc trước Tần Ninh đã thị uy, ai còn nhớ chứ?
Thế nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác.
Tần Ninh đang đánh giết lại là cảnh giới Địa Vị của cổ quốc và thế gia cổ.
Lần này tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh.
Không ít người trong lòng thầm cảm thán may mắn.
Vẫn may không tham gia vào.
“Tần Ninh, ngươi có thể giết được bọn ta nhưng ngươi có thể diệt được Thần gia sao?”
Cổ Xuân Dương lúc này tóc dài bù xù, dính vết máu, giận dữ mắng: “Thần gia ở đại lục Trung Thần độc nhất vô nhị, nội tại ở đại lục Trung Thần không ai có thể so bì được!”
“Cảnh giới Thiên Vị của Thần gia mà ra tay thì ngươi sẽ chết càng thảm hơn!”
“Cũng chẳng phiền ngươi phải quan tâm!”
Tần Ninh vung tay lên.
Rồng băng lúc này phun ra một dải băng.
Băng mang bao phủ cơ thể của Cổ Xuân Dương.
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Âm thanh tạch tạch vang lên.
Cổ Xuân Dương hoá thành tượng băng lúc này đang dần dần nứt ra.
Cơ thể vỡ thành từng mảnh nhỏ, hoá thành bột mịn.
Một kẻ cầm đầu cảnh giới Địa Vị sơ kỳ cứ vậy mà toi mạng!
Lần này, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Tần Ninh không phải đang nói đùa.
Mà là một cuộc giết chóc đẫm máu.
“Thần gia ở đại lục Trung Thần sao? Nếu như hôm nay bọn chúng đến đây thì ta sẽ tính toán kỹ lưỡng món nợ này!”
“Người của ta, chưa hỏi ý kiến của ta mà dám cưới sao?”
“Ai cho bọn chúng cái lá gan đấy?”
Tần Ninh nhìn xung quanh, thản nhiên nói.
Trong ngoài Thanh Vân tông trong lúc nhất thời vô cùng yên ắng.
“Ta!”
Đột nhiên lúc này có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Phía chân trời bên kia, một ánh sao biến thành một đoàn người bây giờ đang lao nhanh đến.
Cả trăm người đi đầu đều mặc áo màu hồng.
Trong tay cầm chiêng trống, đàn chuông, tiếng cổ nhạc vang lên bên tai không dứt suốt dọc đường đi.
Âm thanh kinh hoàng giống như âm thanh của tự nhiên.
Phía sau một trăm người có hai chiếc kiệu giữa không trung đang lao đến, trước sau có tổng cộng bốn con linh thú cấp chín gánh.
Tiếng nhạc cầm, linh thú gánh kiệu, một đoàn người rầm rầm hàng nghìn người nối đuôi nhau trên bầu trời như một con rồng dài.