Trên mặt đất, Thần tam gia phun ra một ngụm máu tươi, tóc dài lộn xộn, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thảm!
Rất thảm!
Đội đón dâu lúc này đã bị đánh tan tác.
Cảnh giới Địa Võ của Thần gia, năm chết một tàn phế.
Hai người Thần tam gia và Thần Nam Vân lúc này cũng đã bị phế hoàn toàn.
“Thằng ranh mồm còn hôi sữa!”
Thần tam gia nổi giận mắng: “Ngươi có biết ngươi đã gây ra đại hoạ ngập trời gì rồi không?”
“Không chỉ một mình ngươi, mà Thanh Vân tông, Cửu U đại lục đều sẽ vì ngươi mà bị huỷ diệt hoàn toàn đấy!”
Tần Ninh liếc nhìn Thần tam gia trên mặt đất.
“Nếu ta là ngươi thì bây giờ tốt nhất là nên im lặng không nói”.
Liếc nhìn Thạch Cảm Đương, Tần Ninh nói tiếp: “Chặt đi!”
“Rõ!”
Thạch Cảm Đương giơ rìu chặt xuống.
Máu tươi bắn ra, Thần Thước mất mạng.
Lúc chết, hai mắt của Thần Thước vẫn mở to trợn trừng đầy kinh hãi.
Tần Ninh vậy mà thật sự dám giết ông ta.
Thần Nam Vân ở một bên sớm đã choáng váng.
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ Tần Ninh lại cuồng vọng đến mức này.
“Tần Ninh, ngươi...”
“Ngươi còn muốn nói gì sao?”, liếc nhìn Thần Nam Vân, Tần Ninh thản nhiên nói.
Thần Nam Vân lựa chọn ngậm miệng.
Bây giờ phải cầu xin tha thứ sao? Nhưng hắn ta không nói ra lời được.
Uy hiếp Tần Ninh?
Kết cục của Thần tam gia đã vô cùng rõ ràng.
Không nói lời nào có lẽ mới là tốt nhất.
Tần Ninh nhìn xung quanh.
Đệ tử Thanh Vân tông vẫn chưa bao giờ gặp một thế trận lớn như này.
Lần này để bọn họ thấy chút máu tanh cũng tốt.
“Lý Nhất Phàm!”
“Có!”
Nghe thấy Tần Ninh gọi, Lý Nhất Phàm lập tức đi đến.
“Ngươi dẫn người đến lục soát cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam cho ta!”
“Lão Vệ sẽ đi cùng với ngươi, lần này không chỉ có cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam!”
“Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo đã bị giải tán, đệ tử của U Minh tông cố gắng thu hết vào Thanh Vân tông ta”.
“Vâng!”
Nghe thấy lời này, Lý Nhất Phàm ngay lập tức hiểu ý của Tần Ninh.