“Cốc Tân Nguyệt chính là một cô bé được sư tôn ta cứu vào chín vạn năm trước, không đúng, nàng ta không phải là người, là... là cái gì thì ta cũng không nói rõ được”.
“Tuy nhiên thiên phú tu hành lại cực kỳ kém, chậm rì rì, được mỗi cái mặt xinh đẹp mà thôi!”
“Yên tâm, bây giờ thì rất lợi hại, nhưng sau này chắc chắn sẽ không lợi hại bằng hai cô đâu, hai cô không cần phải sợ nàng ta!”
“Lại nói, nếu như không có sư tôn che chở...”
Bốp...
Thạch Cảm Đương còn chưa nói xong, một ngón tay của Cốc Tân Nguyệt đã bắn ra.
“Ta phát hiện hắn so với trước đây càng thiếu đòn nhiều hơn!”, Cốc Tân Nguyệt không mặn không nhạt nói.
“Tiểu tử này chính là một tên mặt dày, nhưng mà... ta thích”.
Tần Ninh cười nói: “Cơ mà hắn nói cũng không sai, thiên phú của cô đúng là kém cỏi, hơn nữa còn chẳng phải người, cũng không phải linh thú thần thú, ngay cả ta cũng không biết cô rốt cuộc là thứ gì, ta cũng rất tò mò về cô”.
“Ai bảo ngươi là thiên phú của ta kém?”
Cốc Tân Nguyệt không phục nói: “Bây giờ đánh với ngươi một trận cũng chẳng vấn đề gì hết”.
“Cô dám không?”
Tần Ninh chẳng để ý nói.
Cốc Tân Nguyệt hơi giật mình, hừ hừ một tiếng không thèm nói nữa.
Nàng dám không? Không phải là không dám, mà là... không nỡ lòng!
Thạch Cảm Đương lần thứ hai quay về, cuối cùng cũng nghiêm chỉnh không lắm lời nữa.
Tần Ninh cũng lười để ý.
Không đánh lại được Cốc Tân Nguyệt thì phải nhẫn nhịn.
Nhưng hết lần này đến lần khác Thạch Cảm Đương lại không nhịn được.
Không phải muốn ăn đòn thì là gì?
Còn về Cốc Tân Nguyệt, Tần Ninh tự nhận mình có kiến thức sâu rộng nhưng thật sự vẫn không hiểu được.
Không phải là cơ thể con người nhưng lại có thể ngưng kết thành người.
Mà Cốc Tân Nguyệt cũng không thuộc bất cứ chủng tộc nào mà hắn biết ở vạn giới này.
Thậm chí tiểu Phi thuộc tộc Chu Tước Cửu U thì Tần Ninh cũng chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Nhưng hắn lại không thể nhìn thấu được Cốc Tân Nguyệt.
“Người” như này đúng là kì lạ.
Tần Ninh có thể tự tin mà nói rằng, ở trong ngàn vạn đại lục, thế giới rộng lớn này không có một sự tồn tại nào mà hắn không biết.
Nhưng hắn lại chẳng hề hay biết một chút gì về Cốc Tân Nguyệt cả.
Chín vạn năm trôi qua, Cốc Tân Nguyệt vẫn giống như trong quá khứ, xinh đẹp động lòng người, dường như không hề già đi cũng chẳng hề thay đổi.
“Sắp đến đại lục Trung Thần rồi. . .”
Cốc Tân Nguyệt lúc này lẩm bẩm nói: “Ta đoán Thần gia sẽ chẳng thèm quan tâm đến ngươi đâu, nói không chừng khả năng chém chết ngươi cũng rất cao”.
“Vậy thì chém chết bọn chúng!”