Nhưng Cốc Tân Nguyệt cũng hiểu được cách suy nghĩ củaTần Ninh.
Tổ tiên của Thần gia, lão tổ Thần Phong.
Tay cầm kiếm Đoạn Không.
Kiếm cắt thành khoảng không.
Là do Tần Ninh dạy dỗ từ năm xưa.
Tần Ninh coi trọng tâm tính tốt đẹp của Thần Phong nên đã tạo nên một mối nhân duyên.
Thần Phong của đại lục Trung Thần và Nguyệt Khuynh Thành của đại lục Băng Nguyệt thời đó đã tạo nên một giai thoại.
Chỉ là khi đó Thần Phong có danh tiếng không cao.
Nguyệt gia uy danh hiển hách từ lâu của Đại lục Băng Nguyệt sao lại có thể để thiên chi kiêu nữ Nguyệt Khuynh Thành lấy Thần Phong chứ?
Lúc ấy, Tần Ninh cũng bỏ ra không ít sức lực.
Dù cho hôm nay Tần Ninh diệt Thần gia thì cũng là hắn diệt đi mọi thứ ban đầu ban tặng cho Thần gia.
Nhưng lúc này Tần Ninh cũng lùi lại một bước.
Không phải sợ hãi, mà là vì Thần Phong.
Người khác không biết, nhưng Cốc Tân Nguyệt thì hiểu rõ.
Thời điểm đó nàng cũng làm tì nữ bên người Tần Ninh như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, thấy Tần Ninh ngông cuồng, thấy Tần Ninh quả quyết sát phạt.
Nhưng khi câu nói này rơi vào tai của Thần Khải và Thần Chiến Thương.
Lại là trực tiếp vả mặt!
Bảo Thần gia xin lỗi, lại còn xin lỗi trước đám đông.
Hai người đường đường là cảnh giới Thiên Vị, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ!
“Tần Ninh, mau giơ tay chịu trói đi, nếu không thì ngươi sẽ chết, Cửu U đại lục cũng đã định phải máu chảy thành sông!”,
Thần Khải lúc này gầm lên: “Thần gia ta sừng sững ở đại lục Trung Thần chín vạn năm không ngã, sao có thể bị ngươi uy hiếp được chứ!”
Thần Chiến Thương lúc này hờ hững nói: “Tần Ninh, ngươi thật sự muốn thế này sao?”
“Chuyện hôm nay Thần gia ta đã tổn thất rất nhiều. Nếu ngươi không biết điểm dừng, vậy đừng trách Thần gia ta vô tình”.
“Vô tình?”
Tần Ninh giễu cợt một tiếng: “Ta đã rất khách khí rồi, nếu như các người cảm giác bất công, vậy thì động thủ đi”.
“Cho các người cơ hội, các người không chống đỡ được, mất mạng, lại đi tìm lão tổ các người khóc, để xem lúc ấy lão tổ các người có cảm xúc gì!”
“Giết!”
Thần Chiến Thương lúc này quát lên.
Soạt soạt soạt...
Tức thì, hơn mười vị cường giả cảnh giới Nhân Vị, Địa Vị tiếp tục tuôn ra.
Thần Khải lúc này mọc lên trụ ánh sáng.
Uy nghiêm che trời lấp đất cũng được ngưng tụ.
“Cút!”
Một tiếng quát vang lên, từ dưới lòng đất có một bóng người xông lên.
Thạch Cảm Đương một thân bùn đất, bay vọt lên trời như một chùm sáng, xông ra khỏi lòng đất.