Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ đại điện Thanh Vân im lặng như tờ.
Dần dần, từng tiếng thở dốc vang lên.
Rất nhiều trưởng lão xem mà đỏ mắt.
Có ai lấy bao tải để đựng nhẫn không gian không vậy?
Thạch Cảm Đương bĩu môi nói: “Nhìn cái dáng vẻ của các người kìa, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Trog nhẫn không gian này, đan dược thấp thì là phàm đan, cho đến cao là linh đan cửu phẩm, linh khí gì đó, thứ gì cũng có, còn cả linh quyết mà Thần gia tích lũy nữa”.
“Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung, bốn người các ngươi chia nhau đi”.
“Tông môn không phải nơi từ thiện, giáo dục đệ tử, trợ giúp các đệ tử, thì bọn họ cũng phải trả giá mới được”.
“Rảnh rỗi thì phái nhiệm vụ cho bọn họ đi làm, Cửu U đại lục có không ít tranh cãi và mâu thuẫn, Thanh Vân tông chúng ta có thể thay trời hành đạo”.
“Dù sao các ngươi cứ sắp xếp đi, sư tôn tin tưởng bốn người các ngươi, đề bạt các ngươi, đó là coi trọng các ngươi!”
Thạch Cảm Đương miệng nói không ngừng, như kiểu bản thân mình chính là tông chủ vậy.
“Được rồi, mấy ngày này sư tôn bế quan, không có chuyện gì chớ quấy rầy!”
Thạch Cảm Đương nói xong thì đứng dậy, chắp tay nhìn bên ngoài đại điện, thở dài rồi xoay người rời đi.
Sau một khắc, các vị trưởng lão trong đại điện bắt đầu kiểm đếm số nhẫn không gian kia.
Bốn người Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh cũng tụ lại một chỗ.
“Thạch sư huynh vừa rồi... Than thở cái gì à?”
Kiếm Tiểu Minh mang vẻ mặt khó hiểu.
“Các ngươi có thấy Thạch sư huynh... giống như đang bắt chước tông chủ không?”
Lời này vừa nói ra, mấy người liền đưa mắt nhìn nhau.
Thạch Cảm Đương đang một mực bắt chước Tần Ninh!
“Có điều, Thạch sư huynh nói cũng không sai. Thanh Vân tông hiện tại mở rộng quy mô, vậy cũng phải có được khí thế của đại tông môn. Tài nguyên dù có cũng phải cho các đệ tử tới tranh đoạt, cướp đoạt thì mới có sức cạnh tranh”.
Thẩm Văn Hiên nghiêm túc nói: “Thí dụ như tổ chức nhiều cuộc tỷ thí một chút, phát một vài nhiệm vụ thưởng phạt rõ ràng...”
“Sư tôn để chúng ta quản lý Thanh Vân tông, đó chính là muốn chúng ta bước ra một hoàn cảnh mới”.
Thẩm Văn Hiên nói xong, ba người Lý Nhất Phàm đều là kinh ngạc nhìn hắn ta.
“Làm sao thế?”
“Không ngờ đấy! Văn Hiên ngày thường im như hũ nút nhưng hóa ra lại rất có cách nghĩ riêng!”
Thẩm Văn Hiên gãi đầu.
Kiếm Tiểu Minh không khỏi nói: “Huynh xem lại mình đi, cùng là đệ tử của tông chủ, mà so với Thạch Cảm Đương thì chênh lệch quá lớn!”
“Ta...”
Thẩm Văn Hiên khổ sở nói: “Sư tôn mới chỉ truyền cho ta quyển thứ nhất của Cửu Nguyên Đan Điển, mà ta đã là cảm giác mình không thể cố thêm nổi”.
“Nói thật, làm đệ tử của sư tôn, ta... không đủ tư cách!”
Thẩm Văn Hiên lúc này nghẹn lời.
Trong lòng hắn ta luôn có suy nghĩ như vậy.