Hình như có thêm một phần trách nhiệm.
Cốc Tân Nguyệt đợi chín vạn năm, hắn cũng đã định trước không thể để nàng công cốc dã tràng được.
Đêm khuya, Thanh Vân tông, ở đại điện phía sau núi.
Cột sáng chọc trời vẫn chưa biến mất.
Bên trong Thanh Vân tông, rất nhiều đệ tử đã rời đi, thế nhưng lão Vệ và đám người Thạch Cảm Đương vẫn đứng chờ.
Lần này quá kỳ lạ!
Mà đều trong cùng một ngày!
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Thạch Cảm Đương lần này cũng không dám đùa giỡn nữa.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này càng lộ rõ vẻ lo nghĩ.
Mấy người còn lại trong lòng đương nhiên cũng khó mà cảm thấy an tâm được.
Cũng may mấy người Lý Nhất Phàm cũng rất có tiếng nói ở trong Thanh Vân tông nên lúc nãy mới trấn an được.
Đêm đên, ở đại điện Thanh Vân phía sau núi.
Trong lầu các, Cốc Tân Nguyệt từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy cơ thể vẫn mềm nhũn không có lực.
Lúc cảm xúc dâng trào chỉ lo điên cuồng, sau chuyện này mới biết được thì ra lại hao tổn sức lực thể xác và tinh thần đến vậy.
Ngoài miệng tuy là nói thế nhưng trong lòng của Cốc Tân Nguyệt cảm giác toàn thân, đầu óc minh mẫn hơn nhiều.
Ngay cả năng lực cảm nhận cũng tăng lên đáng kể.
Dường như sau một hồi “giao chiến”, cả người nàng đã thông thái hơn rất nhiều.
Thạch Cảm Đương trước đây nói không sai, nàng sống chín vạn năm, bây giờ trông thực lực mạnh mẽ.
Thế nhưng nếu đổi lại là người bình thường thì chín vạn năm cũng đủ để phi thăng thành tiên rồi.
Nhưng nàng lại vẫn chưa.
Tư chất của nàng đúng là ngu dốt.
Nhưng bây giờ, nàng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, tư chất của nàng đã tăng lên!
“Tỉnh rồi à?”
Tần Ninh lúc này chỉ mặc một bộ quần áo trong, đi đến.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, mới chỉ một ngày thôi”.
“Hả?”
Cốc Tân Nguyệt lúc này sững sờ.
“Có cảm nhận được thay đổi gì không?”, Tần Ninh nóng lòng hỏi.
Cốc Tân Nguyệt tốt xấu gì cũng hấp thu hơn một nửa sức mạnh linh hồn của hắn, chắc chắn không thể không có bất cứ thay đổi nào được!
“Mệt mỏi...”
“...”
Cốc Tân Nguyệt hé miệng cười nói: “Ta đùa thôi, nhưng mà nói thay đổi thì hình như thật sự là có...”